Chương 4: Thứ nữ Thẩm Tích Họa (4)
“Phụ thân đang bận rộn, thấy người bận thì ta tự nhiên sẽ đi về, chỉ là không nghĩ tới ở trong vườn còn được nhìn thấy Tích Họa muội muội. Ta thấy Tích Họa muội muội đi dạo, thật sự là làm nhị tỷ lo lắng muốn chết.” Giả vờ a, giả vờ a, giả vờ a. Thấy nàng ta bình yên đi dạo trong vườn, sắc mặt cũng rất tốt.
Nghĩ rằng bản thân có thể kêu Thẩm lão gia là phụ thân thì giỏi lắm sao, Thẩm Tích Họa nàng cũng không hiếm hoi với loại xưng hô hư danh này. Cũng chỉ có phụ thân ở thế kỷ hai mươi mốt thương nàng đến tận mây xanh mới xứng để nàng gọi.
Còn tên Thẩm lão gia này nàng chẳng ham.
“À, vậy nhị tỷ đã chết chưa?” Nàng trào phúng nhìn nàng ta, trong mắt tối tăm làm cho người ta không thấy rõ điều gì, “Đông Mạt, gần đây trời bắt đầu nóng lên, cái dạng muỗi gì cũng có. Thật là ầm ỹ quá.”
“Nơi này có muỗi sao?” Ngực to ngốc nghếch. Mắng nàng ta mà còn không biết.
“Có a, hơn nữa vóc người cũng không nhỏ đâu.” Thẩm Tích Họa khinh miệt nhìn bộ dáng ngốc tới cực điểm của Thẩm Tích Kỳ.
Nàng ta vậy mà còn nhìn xung quanh tìm muỗi.
“Tiểu thư, nàng ta đang mắng cô đó.” Nha hoàn bên cạnh Thẩm Tích Kỳ thấy ánh mắt khinh miệt của Thẩm Tích Họa, còn có bộ dáng cười vui vẻ, liền hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thẩm Tích Họa có chút tán thưởng nhìn nha hoàn bên cạnh Thẩm Tích Kỳ, không thể tưởng được nha hoàn này vẫn có chút ít thông minh, nhưng với cái bộ dáng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia, nàng nhìn thấy liền chán ghét.
“Tiện nhân. Chủ tử đang nói chuyện há lại để cho nha hoàn như mi chen miệng vào.” Thẩm Tích Họa nhanh chóng vả miệng nha hoàn kia. Thủ pháp thuần thục, nhanh chóng, làm Thẩm Tích Kỳ bỗng chốc có chút giật mình.
Đôi mắt mang theo một tia tàn nhẫn, hơi thở lạnh như băng, làm cho nàng không tự chủ được mà sợ hãi, loại cảm giác này làm nàng muốn lùi bước. Người này vẫn là người bị nàng làm nhục, bị nàng đánh chửi, yếu đuối không nơi nương tựa Thẩm Tích Họa hay sao?
“Ngươi dám đánh nha hoàn của ta?” Lại biến thành Thẩm Tích Họa yếu đuối vô năng kia, nàng không sợ nàng ta, nói xong dùng ánh mắt trừng Thẩm Tích Họa, giơ lên tay chuẩn bị cho nàng ta một cái tát.
Nhưng là tay đang giơ ở giữa đường lại bị ngừng lại. Cả người bị đẩy một cái. Thật không khéo vừa vặn rơi vào trong hồ nước.
“Ai nhanh tới cứu a, có ai không mau tới cứu nhị tỷ ta. Ô ô ô ô, nhị tỷ, trăm ngàn không thể có việc a.” Giả vờ à, nàng cũng làm được.
“Cứu mạng... A... Cứu mạng a...” Thẩm Tích Kỳ không ngừng đập nước.
“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, ô ô ô ô mau cứu nhị tiểu thư.” Nha hoàn Thẩm Tích Kỳ nhìn cảnh tiểu thư nhà mình liều mạng đập nước cầu cứu, bất đắc dĩ chính nàng cũng không biết bơi, nàng sẽ không ngốc vì cứu tiểu thư nhà mình mà làm loại chuyện nhảy xuống nước.
Trong mắt mang theo hèn mọn, trên mặt cũng là bộ dáng lê hoa đáy vũ, tựa hồ thật sự coi như đây là chuyện của mình.
“Nhị tỷ, ô ô ô ai tới cứu nhị tỷ ta. Đều là ngươi, đều là ngươi, ngươi đem nhị tỷ ta đẩy xuống nước, ngươi phải phụ trách đem nhị tỷ ta cứu lên.” Thẩm Tích Họa bắt đầu chơi xấu, nàng muốn nói xấu nàng ta, nếu không do đôi chủ tớ này, Thẩm Tích Họa thật sự sẽ không phải chết, nàng cũng sẽ không xuyên đến nơi này.
“Nhanh chút cứu nhị tỷ, ô ô ô ô ô.” Thẩm Tích Họa chỉ còn thiếu nước phải quì lạy, trên mặt thì treo đầy nước mắt. “Nhị tỷ ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vì sao phải làm như vậy, van cầu ngươi nhanh cứu tỷ ta lên.” Đã có người nghe được động tĩnh kéo đến thì nhìn thấy Thẩm Tích Họa đang lôi kéo nha hoàn Tây Tĩnh của Thẩm Tích Kỳ đang quỳ trên mặt đất.
“Nhanh, nhanh cứu nhị tiểu thư.”
Đại phu nhân vốn là muốn tới tìm Thẩm Tích Họa, vì phải thông qua vườn này mới đi đến Họa cư không nghĩ tới vừa đến Bắc viện lại nhìn thấy cảnh tượng này. Lập tức bảo gia đinh đi theo phía sau nhảy xuống cứu Thẩm Tích Kỳ.