Chương 7: Hắc Nguyên Dực

Tôn Tiền Thanh lập tức sai người hầu mời Hắc Nguyên Dực vào, sau đó, lại sai một người khác đến học đường Tôn gia gọi Tôn Trúc và Tôn Hi quay về Thư Thanh Viện.

Nghĩ đến lát nữa gặp mặt con rể, Quản Đồng đặc biệt khẩn trương, nàng đứng lên sửa sang lại y phục của mình và trượng phu.

Tôn Thư híp mắt, trong lòng tính toán thời gian, chờ lúc Hắc Nguyên Dực gần đi vào Thư Thanh Viện, y liền đứng dậy ra cửa viện nghênh đón.

Không lâu sau, người hầu Thư Thanh Viện hồi báo: “Lão gia, vị hôn phu của thiếu gia đã đến”

Liền sau đó, một bóng người cao lớn, y phục đen huyền, hàn khí toàn thân vững vàng rảo bước tiến vào viện.

Theo sau hắn là một đoàn hộ vệ cao tráng, mang đến cảm giác một vị quân vương.

Không khí bỗng chốc trở nên vô cùng nghiêm túc, nhóm người hầu trong viện không dám thở mạnh, ngay cả mí mắt cũng không dám nâng.

Hắc Nguyên Dực khoác áo choàng da chồn màu đen đi đằng trước, tóc dài đen như mực được buộc thành đuôi ngựa cao buông xuống ở sau lưng, được cố định bằng phát quan huyết ngọc.

Ngũ quan hắn cương nghị, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, đôi môi mỏng nhạt, thế nhưng, làn da lại giống vẩy cá màu đen trông có vẻ quỷ mỵ, đặc biệt làm cho người ta sợ hãi.

Tôn Thư nhìn thấy toàn thân Hắc Nguyên Dực cường hãn quý khí, suy nghĩ của y không khỏi mà bay tới đời trước.

Khi đó, y không hề muốn gặp Hắc Nguyên Dực, cho nên, ngày lại mặt y liền la hét không muốn thấy người này, cũng không cho cha mẹ mời người này vào cửa.

Thế nhưng, Hắc Nguyên Dực vẫn kiên trì đi vào kính trà cha mẹ cho y rồi mới rời đi.Hiện tại, sống lại lại lần nữa thấy người này, cảm chán ghét trong lòng Tôn Thư giảm bớt rất nhiều.

Có lẽ là bởi vì đời trước, khi y chết Hắc Nguyên Dực đã chạy tới Tôn gia, bất chấp tất cả để cứu hắn.

Ít nhất, vào khoảnh khắc đó cái nhìn của Tôn Thư đối với người này có một tia biến đổi.

Hắc Nguyên Dực dừng lại trước mặt Tôn Thư, ánh mắt đạm mạc dừng ở khuôn mặt mập mạp của y, tầm mắt để lộ ra màu phức tạp, mi tâm có chút khẽ động không thể nhận ra.

Tôn Thư lấy lại tinh thần, ánh mắt y dừng trên gương mặt đáng sợ trước mắt.

Đời trước, y từng bị khuôn mặt này dọa sợ vài lần, sau đó, y mới biết được làn da che kín vảy chẳng qua là miếng da giả trên mặt hắn.

Chỉ đến sau khi bị phát hiện, người đời mới biết được người này khôi ngô đến nỗi không tìm được từ để miêu tả hắn! Tôn Thư cảm thán rằng, trên đời này không thể tìm ra người nào soái hơn Hắc Nguyên Dực.

Bởi vậy, ngay cả đến khi bản thân bị gϊếŧ chết, Tôn Thư vẫn không thể hiểu được người xuất chúng như Hắc Nguyên Dực lại nguyện ý thành thân cùng y.

Hơn nữa, người này từ đầu tới đuôi cũng không hề có ý ruồng bỏ y.

Tôn Thư giơ bàn tay như tay gấu của mình đến trước mặt Hắc Nguyên Dực.

Hắc Nguyên Dực có chút khó hiểu, hắn lưỡng lự trong chốc lát, cuối cùng mới thử nắm lấy tay Tôn Thư.

Trong nháy mắt, lực chú ý của hắn đã bị lòng bàn tay trắng nõn mềm như bông này hấp dẫn toàn bộ.

Hắc Nguyên Dực vừa véo véo vừa vuốt vuốt, cảm giác rất vui thích. Thẳng đến khi bị Tôn Thư liếc một cái mới ngừng ý muốn đùa giỡn.

Hộ vệ của Hắc Nguyên Dực đặc biệt thức thời, dẫn người hầu của Tôn Thư đến nơi không thể nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.

Tôn Thư quét mắt chung quanh nhìn bọn họ người hầu, hạ giọng nói: “Phiền ngươi lát nữa giả như bắt mạch cho phụ thân ta”

Tôn Thư vẫn chưa biết kẻ thần bí đã sai khiến Nguyễn Trì Tranh gϊếŧ y là ai, càng không biết thực lực của đối phương thế nào. Cho nên, y tuyệt đối sẽ không tiết lộ sự việc mình trùng sinh cho bất kỳ ai biết, càng không thể cho người thân mình biết mình đột nhiên biết y thuật.

Về phần Hắc Nguyên Dực, y căn bản không cần lo lắng bởi vì kẻ thần bí kia tựa hồ rất kiêng kị Hắc Nguyên Dực, tất nhiên sẽ không dám tùy ý tiếp cận hắn. Hơn nữa, y tin Hắc Nguyên Dực cũng sẽ không tiết lộ chuyện của y.

Hắc Nguyên Dực cũng không hỏi nguyên nhân, lại tiếp tục vuốt vuốt bàn tay Tôn Thư, kéo người đi vào viện.

Khóe miệng Tôn Thư co rút, nhanh chóng nói tình trạng kinh mạch của Tôn Tiền Thanh cho Hắc Nguyên Dực.