Chương 2: Trọng sinh

Edit: Trucxinh

Tô Mộ Tịch chậm rãi mở mắt, khó khăn cử động thân thể. “A….” Nâng cánh

tay sờ đầu đang đau như búa bổ. Đợi đã, đau, không phải nàng đã chết

sao? Người chết, sao còn biết đau? Liếc mắt nhìn lên, liền thấy cánh tay nhỏ nhắn mập mạp của chính mình, Tô Mộ Tịch hoảng sợ, tay mình sao lại

nhỏ đi vậy? Còn chưa phục hồilại tinh thần, Tô Mộ Tịch bỗng bị một thanh âm gọi khiến nàng định thần lại: “Tiểu thư, rốt cục ngài cũng tỉnh rồi. Để nô tỳ đi mời lão gia và phu nhân tới, ngài….”

Thấy Hoa Ngữ, Tô Mộ Tịch lại giật mình, không phải nàng bị Hiên Viên Hạo Dạ xử tử rồi sao? Nhìn Hoa Ngữ định xoay người rời đi, Tô Mộ Tịch cuối

cùng cũng tìm lại được tiếng nói của mình: “Hoa Ngữ, không cần đi vội,

giúp ta trang điểm trước đi! Đừng để cha mẹ thấy bộ dáng này của ta.”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bộ dáng hiện tại của Hoa Ngữ cũng không

quá lớn tuổi? Lặng lẽ đánh giá xung quanh, gian phòng này bài trí giống

hệt gian phòng của mình trước khi nhập cung. Trước tiên, nàng nhất định

phải tìm hiểu kĩ, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Hoa Ngữ dừng lại, đáp: “Vâng, tiểu thư, nhưng nhất định ngài phải cẩn

thận một chút. Ngài không biết đâu, lần trước ngài suýt hù chết nô tỳ.”

Vừa nói, vừa cẩn thận đỡ Tô Mộ Tịch đến trước gương đồng.

Bên trong gương đồng hiện lên hình ảnh lúc Tô Mộ Tịch sáu tuổi, chẳng

lẽ, trên đời này thực sự có trọng sinh, để nàng có thể bảo vệ tên ngốc

kia thật tốt? Sáu tuổi, chính là lúc nàng tiến cung kiếp trước. Nâng tay sờ vết thương trên trán, vết thương này, là bị lúc nàng biết mình phải

tiến cung, trước mặt cha mẹ, vì muốn uy hϊếp bọn họ mà đυ.ng phải. Tròng

lòng nói không rõ là tư vị gì? Đau khổ, hối hận, chua sót……tất cả đều

có. Nhìn Hoa Ngữ đang lẳng lặng trang điểm cho nàng, Tô Mộ tịch đột

nhiên kích động kéo tay nàng, nói: “Hoa Ngữ, thực xin lỗi ngươi.” Kiếp

trước, lúc thái tử xử phạt ngươi, đã không cầu tình giúp ngươi, để ngươi chịu tội một trăm gậy, thiếu chút nữa mất mạng.

Hoa Ngữ nghe thấy lời xin lỗi của Tô Mộ Tịch, sợ tới mức lập tức quỳ

xuống: “Tiểu thư, nô tỳ đã làm sai cái gì? Ngài phạt nô tỳ thế nào cũng

được, nhưng đừng nói với nô tỳ như vậy.”

Tô Mộ Tịch định thần lại, kéo Hoa Ngữ đứng dậy, bất đắc dĩ nói: “Ngươi,

nha đầu này, làm cái gì cũng quá cẩn thận rồi. Đừng nói nữa, mau đi mời

cha mẹ ta đến đây đi!”

“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Nói xong, Hoa Ngữ liền vội vàng đi ra ngoài. Tô

Mộ Tịch bật cười, nha đầu kia bị mình dọa không nhẹ a! Không lâu sau,

nương của Tô Mộ Tịch là Vương Hương Tú liền vội vã chạy vào. Nhìn thấy

Tô Mộ Tịch đang ngồi trước gương đồng, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra,

lập tức đau lòng nói: “Tịch nhi, tỉnh là tốt rồi, sao không nằm xuống

nghỉ ngơi?” Tô Mộ Tịch ngẩng đầu, đứng lên hành lễ nói: “Nương, là nữ

nhi bất hiếu, khiến người phải đau lòng.” Nói xong, liền nhào vào lòng

Vương Hương Tú. Ngửi thấy hương thơm trên người nàng, lòng Tô Mộ Tịch

chưa bao giờ thấy yên bình như lúc này. Giờ khắc này, Tô Mộ Tịch mới

hiểu được, trên đời này không có người mẹ nào là không thương con mình.

Kiếp trước, nàng suy nghĩ sai rồi, nghĩ rằng cha mẹ đưa nàng tiến cung,

chính là không thích nàng. Vì suy nghĩ đó, nàng mới có thể xem nhẹ những việc bọn họ đã làm cho nàng, mới có thể khiến bọn họ đau lòng, đẩy bọn

họ ngày càng xa mình. Vương Hương Tú ngẩn ra, Tịch nhi đã lâu rồi chưa

gần gũi với nàng như vậy. Sau đó, nàng phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng sờ đầu Tô Mộ Tịch, dịu dàng nói: “Hài tử ngốc, nương sao có thể trách

con được. Chỉ cần con không có việc gì là tốt rồi.”

Vương Hương Tú vừa dứt lời, Tô Thanh Hiệp liền bước đến. “Tịch nhi, con

tỉnh rồi.” Vương Hương Tú đứng lên, nhìn Tô Thanh Hiệp nói: “Lão gia,

Tịch nhi của chúng ta không sao.”

Nhìn Tô Thanh Hiệp đang vui mừng, Tô Mộ Tịch hành lễ: “Cha, nữ nhi bất

hiếu, khiến người phải lo lắng.” Tô Thanh Hiệp ngồi xổm xuống, ôm Tô Mộ

Tịch vào lòng: “Tịch nhi, về sau đừng làm việc ngốc nghếch như vậy nữa.

Nếu con thực sự không muốn tiến cung, chỉ cần nói với cha một tiếng. Cha đã nghĩ kĩ rồi, ngày mai cha sẽ đi gặp Hoàng Thượng, xin ngài thu hồi

thánh chỉ.” Tô Mộ Tịch lúc này mới nhớ, kiếp trước hình như phụ thân

cũng nói vậy. Khi đó, dĩ nhiên nàng rất cao hứng. Nhưng cuối cùng, nàng

vẫn phải tiến cung, cho nên nàng bỗng ghét phụ thân mình, cho rằng ông

lừa mình. Hiện tại mới nhớ tới, ngày ấy, sau khi phụ thân từ hoàng cung

trở về, liền áy náy nhìn nàng. Từ đó về sau, phụ thân liền cáo ốm, có

một thời gian dài không vào triều. Chắc chắn là phụ thân đã đi, nhưng

Hoàng Thượng đối với Hiên Viên Hạo Thành yêu thương hết mực, phụ thân

khẳng định là không thành công, có khi còn bị Hoàng Thượng dạy dỗ một

trận. Không, lần này nhất định nàng phải tiến cung. Tô Mộ Tịch nũng nịu

kéo kéo tay áo Tô Thanh Hiệp, bĩu môi nói: “Cha, nữ nhi không muốn người chọc Hoàng Thượng mất hứng. Đều tại nữ nhi tùy hứng, khiến cha khó xử.

Nữ nhi đã suy nghĩ kĩ, nữ nhi vào cung cũng được làm hoàng tử phi, thân

phận những người khác so ra đều kém con.”

Yêu thương lại đau lòng sờ sờ đầu Tô Mộ Tịch: “Nếu tịch nhi thực sự

không thích, cùng lắm thì cha không cần chức quan Bộ Binh Thượng Thư này nữa.” Đều do Hoàng Thượng, tin tưởng vô điều kiện lời nói hồ đồ của

Quốc Sư vô liêm sỉ kia, khiến nữ nhi của mình còn nhỏ tuổi đã phải bước

vào hậu cung. Hơn nữa, Thành hoàng tử còn là……

Tô Mộ Tịch thực sự cảm giác được yêu thương của phụ thân đối với mình,

trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua: “Cha, nữ nhi không phải không

thích. Con đã suy nghĩ cẩn thận. Mọi người đều nói Thành hoàng tử là tên ngốc, người ngốc có phúc của người ngốc. Chỉ cần con đối xử tốt với

hắn, hắn cũng sẽ tốt với con, nữ nhi chỉ là luyến tiếc cha, nương và các ca ca nên trong lòng mới có trở ngại.”

“Nha đầu ngốc.” Tô Thanh Hiệp đau lòng xoa đầu Tô Mộ Tịch, hắn biết

thánh lệnh không thể trái. Nhưng, vẫn không đành lòng để nữ nhi tiến

cung. Nếu có thể, hắn muốn đổi dùng Tuyết nhi đổi, dù có bất nhân bất

nghĩa cũng không sao.Nhưng quốc sư khăng khăng chỉ danh Tịch nhi, hoàng

hậu nương nương cũng đã gặp qua Tịch nhi, muốn đổi người là chuyện không thể nào.

“Cha, nương……Cho dù nữ nhi tiến cung, hai người vẫn mãi mãi thương yêu

con, đúng không?” Tô Mộ Tịch dù tình nguyện tiến cung, nhưng trong lòng

vẫn cảm thấy bất an. Nhớ tới kiếp trước, cha mẹ sau này đối với mình

thất vọng, lại yêu thương Tô Mộ Tuyết, tim nàng liền đau như bị dao cứa.

“Đương nhiên, con mãi mãi là nữ nhi mà chúng ta yêu thương nhất.” Hai vợ chồng trăm miệng một lời nói. Tô Mộ Tịch nghe hai người nói như vậy,

cuối cùng cũng an tâm. Tiến cung thì có sao, chỉ cần quý trọng cơ hội

mỗi lần gặp mặt cha mẹ, nàng mãi mãi sẽ là nữ nhi mà họ yêu thương nhất. Tô Mộ Tuyết, kiếp này, ta nhất định sẽ không thua ngươi, ta mới là nữ

nhi ruột của cha mẹ, còn ngươi không phải.

“Cha nương, con biết hai người đối với Tịch nhi tốt nhất.” Nhìn bộ dáng

nũng nịu đáng yêu của Tô Mộ Tịch, Tô Thanh Hiệp bật cười, nói: “Tịch

nhi, con vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi cho tốt.” “Không cần, cha, hôm nay là

ngày mấy?” Tô Mộ Tịch ôm đùi Tô Thanh Hiệp không buông. “Hôm nay a! Là

ngày mùng một tháng bảy, con heo nhỏ ngươi đã ngủ hai ngày rồi.” Tô

Thanh Hiệp cúi người xuống, đem Tô Mộ Tịch ôm vào trong ngực nói.

Hiên Viên hoàng triều, Vinh Hi đế, ngày hai lăm tháng bảy là ngày nàng

tiến cung. Nếu tính như vậy, không phải chỉ còn vài ngày nữa sao? Không

được, phải theo chân bọn họ gần gũi thêm chút nữa. Tiến cung, sẽ rất khó gặp mặt. “Cha, nương, nghe nói muội muội đã tỉnh.” Tô Hồng Diệu vừa

nghe nói muội muội nhà mình đã tỉnh, sau khi tan học, liền chạy vội về

đây.

Tô Mộ Tịch nghe được thanh âm, biết là tam ca nhà mình đã đến, tâm liền

co rút đau đớn, đây là ca ca cả đời thương yêu nàng. Tô Hồng Diệu vừa

tiến vào, Tô Mộ Tịch lập tức leo từ trên người Tô Thanh Hiệp xuống, chạy đến trước mặt Tô Hồng Diệu ngọt ngào gọi: “Tam ca…..”

“Nha đầu ngốc, tỉnh là tốt rồi, lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như

vậy, có biết không? Muội có biết tam ca đau lòng thế nào không? Còn nữa, nếu để lại sẹo sẽ không đẹp.” Tô Hồng Diệu đưa tay, vốn định cốc đầu Tô Mộ Tịch, nhưng thấy vải bố quấn quanh đầu nàng liền ngừng lại, nhéo

nhéo gò má phấn nộn của Tô Mộ Tịch.

Nghe thấy lời nói cưng chiều của Tam ca, Tô Mộ Tịch cuối cùng không

khống chế được, ôm Tô Hồng Diệu, òa khóc: “Tam ca……Tam ca….”

Tô Hồng Diệu vỗ vỗ lưng nàng, bất đắc dĩ nói: “Nha đầu ngốc, muội khóc

cái gì? Cha mẹ còn tưởng ta bắt nạt muội kìa.” Ngoài miệng tuy nói vậy,

nhưng vẫn đưa tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Tô Mộ Tịch. Độ ấm trên

tay Tô Hồng Diệu rơi xuống người Tô Mộ Tịch, thấm đến tận lòng nàng,

khiến nàng an lòng hơn một chút. Hết thảy, một lần nữa bắt đầu, tất cả

vẫn kịp. Nàng sẽ không bao giờ để bi kịch tái diễn, sẽ không bao giờ

giúp Hiên Viên Hạo Dạ bức Tam ca đến nỗi không còn đường lui.

Sau đó, đại ca của Tô Mộ Tịch là Tô Hồng Diệp và nhị ca Tô Hồng Xán cũng bước vào. Đối với Tô Mộ Tịch cũng ân cần hỏi thăm, Tô Mộ Tịch biết, bọn họ cũng đau lòng cho muội muội nàng đây. Có lẽ, kiếp trước nàng rất ích kỷ, nên đại ca và nhị ca mới không thể nào thích nàng. Ngược lại, thực

thích Tô Mộ Tuyết, sau đó lại biết nàng ta không phải muội muội ruột,

còn có tâm tư không nên có với nàng ta. Kiếp này, nàng nhất định sẽ

không để việc đó xảy ra. Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Thanh Hiệp vẫn đến

ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng, bóng dáng hoàng đế tôn quý, Hiên

Viên Vinh Hi, sắc mặt âm trầm nhìn Tô Thanh Hiệp đang quỳ trước mặt,

thanh âm lạnh như băng: “Tô ái khanh, trẫm không hy vọng sẽ nghe thấy

lời nói nữ nhi quá nhỏ không thể tiến cung gì đó của ngươi.” Thành nhi

là đứa con mà hắn yêu thương nhất, cho dù nó ngốc nghếch, nhưng vẫn là

đứa con hắn yêu thương nhất. Lần này, Thành nhi bệnh nặng, hắn cũng chỉ

biết làm theo lời quốc sư mà thôi.

Tô Thanh Hiệp cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia đau đớn, nói: “Vi thần hiểu, vi thần chỉ muốn xin Hoàng Thượng một chuyện. Niệm tình nữ nhi

của thần còn nhỏ, hàng năm xin cho tiểu nữ về Tô phủ ở một tháng, vi

thần vô cùng cảm kích.” Biết Hoàng Thượng sẽ không bao giờ thay đổi

thánh chỉ, nếu nữ nhi muốn tự do, hắn chỉ biết cô gắng hết mình, giúp

Tịch nhi có nhiều thời gian đoàn tụ với gia đình hơn một chút.

Hiên Viên Vinh Hi suy nghĩ một chút, gật đầu: “Phê chuẩn, nếu Tô phu

nhân nhớ nữ nhi, cũng có thể tùy thời tiến cung gặp nàng. Tô ái khanh

yên tâm, nếu nữ nhi của ngươi vào hoàng thất, trẫm chắc chắn sẽ yêu

thương nàng như nữ nhi ruột.”

Hoàng đế đã nói đến như vậy, Tô Thanh Hiệp đành phải tạ ơn: “Vi thần tạ hoàng thượng ân điển.”

“Ân, trẫm mệt rồi, Tô ái khanh lui xuống trước đi!” Hiên Viên Vinh Hi day day thái dương, đuổi người.

Tô Thanh Hiệp vừa rời khỏi, từ trong nội thất liền bước ra một nữ tử

tuyệt sắc, đi đến bên người Hiên Viên Vinh Hi, đấm đấm vai hắn: “Hoàng

Thượng, không nghĩ tới hôm nay Tô Thanh Hiệp cư nhiên không phải đến

kháng chỉ.” “Nguyệt nhi.” Hiên Viên Vinh Hi kép cổ tay Lâm Ánh Nguyệt

qua, nhẹ giọng kêu. “Ân.” “Không cần suy nghĩ nhiều, chỉ cần chúng ta

coi Tô Mộ Tịch như nữ nhi ruột là được.” Cảm giác nữ tử phía sau có phần áy náy, Hiên Viên Vinh Hi an ủi nói. “Vì Thành nhi, cũng đành phải như

thế.” Lâm Ánh Nguyệt gật đầu.