Chương 1: Mở đầu

EditTrucxinh

Bầu trời màu hạ xanh thẳm, ngói lưu ly màu vàng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ, biểu tượng của một triều đại danh vọng. Dù vậy, ánh

sáng chói mắt này lại không chiếu được đến đại điện rộng rãi của hoàng

cung. Trên long sàng, tất cả đều là vải dệt màu vàng kim có hai thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang gắt gao dây dưa một chỗ. Vải dệt màu sắc tươi sáng,

lại không thể phân biệt được, trên giường ai với ai. Hoàng đế Hiên Viên

Hạo Dạ, lúc thoát hết quần áo, chẳng phải cũng chỉ là một người bình

thường thôi sao? Không phải, cho dù lúc nam nữ hoan ái, cũng muốn nữ

nhân dưới thân phải tâm phục khẩu phục. Nữ tử đang rêи ɾỉ dưới thân Hiên Viên Hạo Dạ, trên mặt không có một tia giả dối. Tựa như trong thiên hạ, chỉ còn lại một người đang chuyển động là đấng quân vương trước mặt.

Tuy ngoài mặt không có biểu tình gì, nhưng trong lòng lại đang âm thầm

tính toán. Liệu Hiên Viên Hạo có bỏ được, thật sự bỏ được quân cờ Tô Mộ

Tịch xinh đẹp kia không? Hơn mười năm tình cảm thanh mai trúc mã, nói bỏ là có thể bỏ sao? Ả không tin, ả không an tâm, cho nên Tô Mộ Tịch phải

chết. Ả và Băng di tính kế nhiều năm như vậy, thật vất vả mới đi đến

bước này, tất cả không thể bị hủy bởi Tô Mộ Tịch được. Không biết người ả an bài đi làm việc đã có tin gì chưa? Tô Mộ Tịch, ngươi gả đến Thành

vương phủ còn không an phận, khiến Hiên Viên Hạo Dạ đối với ngươi nhớ

mãi không quên. Như vậy, ngươi đừng trách muội muội ta ngoan độc. Hiên

Viên Hạo Dạ chuyển động mạnh vài cái, sau đó nằm sấp trên người nữ tử.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, nâng cằm nữ nhân lên: “Ái phí, nàng không

chuyên tâm.” Tô Mộ Tuyết mềm mại đáng yêu mở miệng: “A…..Hoàng Thượng,

người ta không có mà.” Nói xong, ngón tay thon dài chuyển xuống hạ thân

Hiên Viên Hạo Dạ, vuốt ve phần nam tính cường tráng. Hiên Viên Hạo Dạ

nâng mặt Tô Mộ Tuyết lên, ánh mắt có chút hoảng hốt, tựa như xuyên qua

ả, hắn có thể thấy được khuôn mặt của nữ tử khiến hắn thương nhớ ngày

đêm nhưng lại không thể có được.

Tô Mộ Tuyết sao lại không biết hắn đang nhớ đến ai, quét mắt đến bóng

dáng xinh đẹp đang bị người ta ngăn lại trong chỗ tối. Mang theo tia âm

hiểm,ả nằm trong ngực Hiên Viên Hạo Dạ, ôn nhu cười: “Hoàng Thượng, nô

tì muốn hỏi người một vấn đề, người nhất định phải trả lời rõ, được

không?” Nói xong, còn dùng chính bộ ngực no đủ của mình, cọ cọ người

Hiên Viên Hạo Dạ. Hiên Viên Hạo Dạ bị khıêυ khí©h như vậy, lại cứng lên, lập tức xoay người Tô mộ Tuyết áp dưới thân mình: “Ái phi, ngươi muốn

hỏi gì? Trẫm sẽ nói.” Tô Mộ Tịch trong chỗ tối nhìn hai người đang dây

dưa, trong lòng hiện lên một cỗ ghê tởm, một người là nam nhân mình đã

yêu hơn mười năm, một người là muội muội mình vô cùng tín nhiệm, thật

đáng ghét. Vốn dĩ, bọn họ là vợ chồng trên danh nghĩa, làm chuyện này là đương nhiên. Nhưng thật không nghĩ đến, những lời Tô Mộ Tuyết sắp nói

ra, lại làm Tô Mộ Tịch rơi vào hầm băng rét lạnh. Tô Mộ Tuyết giả bộ vô

tình nhìn vào chỗ tối: “ Người đối với tỷ tỷ, rốt cuộc là tình cảm gì?

Người yêu nàng sao?”

Hiên Viên Hạo Dạ giật mình, lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên tia

sáng, trầm giọng nói: “Yêu nàng, sao có thể? Trẫm chỉ lợi dụng nàng để

dẹp tên ngốc kia và Thái Hậu thôi. Trẫm yêu, là ái phi đang nằm dưới

thân Trẫm đây.”

Tô Mộ Tuyết đắc ý cười cười: “Hoàng Thượng, sau khi trừ khử Thái Hậu và

Thành vương, người tính xử trí tỷ tỷ thế nào? Dù gì, nàng cũng là tỷ tỷ

của thϊếp, đừng nên làm khó nàng quá.” Đã làm phải làm đến cùng, phải

khiến Tô Mộ Tịch chặt đứt hoàn toàn mộng tưởng mới được. Bằng không, nếu có một ngày Hiên Viên Hạo Dạ nhận ra chính hắn yêu Tô Mộ Tịch, vậy sẽ

hỏng hết. Tô mộ Tuyết nàng có thể cho nam nhân này âu yếm rất nhiều nữ

nhân, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận việc người hắn yêu không phải

là mình. Cho nên, tỷ tỷ của ta, ngươi phải chết.

Thực ra Tô Mộ Tuyết đâu cần phải làm nhiều chuyện như vậy, vì chỉ cần

nhìn bộ dáng thân mật của hai người trên giường, cũng đủ để Tô Mộ Tịch

hết hy vọng. Đôi khi, làm nhiều việc ngược lại lại hại chính mình. Trừ

khử Hiên Viên Hạo Thành và Thái Hậu, muốn xử lý Tô Mộ Tịch thế nào? Hắn

chưa từng nghĩ đến. Trong lòng hoảng hốt, theo bản năng liền đáp: “ Quân đại tướng quân không phải vẫn thích nàng sao? Đến lúc đó, đem nàng ban

cho Quân Mạc Ly đi! Khiến nàng tiếp tục trở thành quân cờ để ta chế trụ

Quân Mạc Ly.”

Có được đáp án, Tô Mộ Tuyết liếc mắt đến chỗ tối, người trong chỗ tối

lập tức buông lỏng Tô Mộ Tịch ra. Tô Mộ Tịch không nhúc nhích, chỉ bình

tĩnh nhìn hai người đang quấn lấy nhau kia. Thật lâu sau, sau hai người

mới mặc lại quần áo, Tô Mộ Tịch mới hoàn toàn bị người phía sau thả ra,

chậm rãi bước ra từ chỗ tối, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hiên Viên Hạo Dạ. Có một lại đau lòng nhìn không thấy, bởi trong lòng đã bị tổn thương quá

sâu sắc rồi. Không oán, không hận, chỉ có hối hận, hối hận chính mình

lại yêu một nam nhân ti tiện như vậy. Vì hắn mà làm hết mọi việc, giờ

nghĩ đến, cảm thấy mình quả thực quá ngu ngốc.

Hiên Viên Hạo Dạ chống lại ánh mắt Tô Mộ Tịch, cảm thấy cả kinh: “Tịch nhi, sao nàng ở trong này? Nàng tới bao lâu rồi?”

Đã từng cảm thấy đây là âm thanh dễ nghe, nhưng giờ phút này lọt vào tai nàng lại tựa như hàn băng. Tô Mộ Tịch dùng hết khí lực của mình, môi đỏ chậm rãi khẽ mở: “Thì ra, tất cả chỉ là ta tự lừa mình. Tô Mộ Tịch ta

hóa ra chỉ là một quân cờ mà thôi. Hiên Viên Hạo Dạ, ngươi điên rồi, ta

thật muốn nhìn xem, ngươi dùng hết tâm cơ để xử lý Thái Hậu và Thành

vương, cuối cũng sẽ có kết cục như thế nào?” Nói xong, xoay người, rời

khỏi đại điện rộng rãi lạnh như băng. Linh hồn đã bị nàng vĩnh viễn chôn giấu tại nơi này.

Hiên Viên Hạo Dạ thấy Tô Mộ Tịch còn liếc mình một lần cuối cùng trước

khi xoay người rời khỏi, cái nhìn đó chứa đựng đầy tổn thương và tuyệt

vọng. Nàng, những lời mình vừa nói với Tô Mộ Tuyết, nàng đã nghe thấy

hết rồi sao? Vốn định đuổi theo, nhưng chân lại chôn chặt tại chỗ, đuổi

theo rồi thì sẽ nói gì đây? Nàng vốn chính là một quân cờ do mình an

bài, một quân cờ dùng để đối phó với Thái Hậu và Thành vương. Tô Mộ

Tuyết đứng phía sau Hiên Viên Hạo Dạ, nở nụ cười âm ngoan vì đã thực

hiện được gian kế. Một kế hoạch khác cũng đang rục rịch bắt đầu, Tô Mộ

Tịch, ta sẽ không cho phép ngươi còn sống để uy hϊếp đến địa vị của ta.

Tô Mộ Tịch trở lại Thành vương phủ, liền nhốt mình trong phòng, ai cũng

không gặp. Hiên Viên Hạo Thành cầm một cái diều đứng ở ngoài cửa. Rõ

ràng là một nam nhân hai mươi tuổi, nhưng biểu tình lại ngây thơ, đáng

yêu giống hệt một đứa trẻ. Ánh mắt hồng hồng muốn khóc nhưng lại quật

cường không rơi một giọt nước mắt nào, đáng thương nhìn Tùng Thư Minh:

“Minh Minh, ngươi nói xem, nương tử ta làm sao vậy?”

Tùng Thư Minh lạnh lùng liếc cửa phòng một cái, lãnh khốc nói: “Không

biết, còn nữa, đừng gọi ta là Minh Minh.” Nữ nhân kia, tốt nhất là chết

đi cho rồi.

Hiên Viên Hạo Thành kéo kéo tay áo Tùng Thư Minh: “Minh Minh, ngươi mau

giúp ta mở cửa ra đi! Ta muốn nhìn nương tử một chút. Nhanh lên……” Tùng

Thư Minh nhìn bộ dáng đáng thương của Hiên Viên Hạo Thành, gỡ tay hắn ra khỏi tay áo mình. Đi đến trước cửa phòng Tô Mộ Tịch, một cước đá văng

ra. Hiên Viên Hạo Thành tựa như mũi tên vọt vào trong, vừa vào phòng

liền nhìn thấy Tô Mộ Tịch đang che miệng nôn khan. Hiên Viên Hạo Thành

nóng nảy, vỗ vỗ lưng Tô Mộ Tịch: “Nương….” Hiên Viên Hạo Thành vừa muốn

mở miệng gọi nương tử, liền nhớ Tô Mộ Tịch đã từng cảnh cáo hắn, dù thế

nào cũng không cho phép hắn gọi nàng là nương tử. Nghĩ vậy, Hiên Viên

Hạo Thành lập tức sửa miệng: “Tiểu Tịch, nàng làm sao vậy? Có phải thân

thể không thoải mái không? Có muốn ngủ một chút không?”

Tô Mộ Tịch ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng chỉ chực rơi nước mắt

của tên ngốc này, lại nhớ đến từ trước đến giờ mình toàn khi dễ hắn,

liệu đây có phải là báo ứng của nàng không? Nhớ tới cảnh tượng quấn quýt của Hiên Viên Hạo Dạ và muội muội mình trên long sàng, trong lòng không kìm được ghê tởm, che miệng tiếp tục nôn khan. Thanh âm của Hiên Viên

Hạo Thành có chút non nớt lớn tiếng kêu lên: “A Bảo, ngươi đâu rồi?”

Không lâu sau, A Bảo liền chạy vào, bưng một chén canh: “Vương gia, đừng vội, nô tỳ chẳng phải đến rồi sao? Vương phi, người uống một chút canh

đi.” Nói xong, liền đưa thìa canh đến bên miệng Tô Mộ Tịch. Trong mắt A

Bảo, hiện lên một tia quỷ dị, lạnh lùng nhìn Tô Mộ Tịch đem từng thìa

canh nuốt xuống. Uống hết bát canh kia, Tô Mộ tịch cảm thấy tốt hơn

nhiều, liền đem toàn bộ người trong phòng đuổi ra ngoài, ngay cả Hiên

Viên Hạo Thành cũng không được ở lại. Hiên Viên Hạo Thành rầu rĩ bước ra khỏi phòng Tô Mộ Tịch, đứng dưới tàng hoa đào đang nở rộ, ngẩng đầu,

lẩm bẩm nói với con bướm nhỏ: “Hồ điệp tỷ tỷ, Tiểu Tịch vẫn không để ý

tới ta, ta phải làm gì bây giờ?” Trầm mặc một lúc, tựa như nghe được câu nói dọa người, hắn mở to mắt nhìn cây hoa đào: “Hồ điệp tỷ tỷ, ngươi

gạt ta đúng không, oa oa…ta không nói chuyện với ngươi nữa, oa oa….” Vừa khóc vừa chạy về phòng Tô Mộ Tịch. Vào phòng, liền nhìn thấy khóe miệng Tô Mộ Tịch thật nhiều máu, Hiên Viên Hạo Thành bị dọa ngây người, hét

lớn: “Minh Minh….oa oa….Thư Minh, ngươi mau vào đây….oa oa……”

Tùng Thư Minh nghĩ là Tô Mộ Tịch lại khi dễ vương gia, vội vàng chạy

vào. Vừa nhìn, cũng bị Tô Mộ Tịch miệng phun đầy máu dọa ngây người.

“Minh Minh, ngươi nhanh lên……nhanh mời ngự y…oa oa…” Nói xong, vội lấy

tay áo lau máu đang không ngừng chảy ra, trong lúc hoảng loạn, liền lớn

tiếng khóc.

Nghe được tiếng khóc, Tô Mộ Tịch dùng hết khí lực toàn thân mở to hai

mắt, nhìn đến tên ngốc bị chính mình khi dễ mười mấy năm. Mới cách đây

không lâu, giữa mùa đông lạnh giá, nàng đẩy hắn xuống ao nước lạnh như

băng, vào ngày mưa, lừa hắn cởi hết quần áo đứng giữa trời mưa như trút, nhưng hắn chưa từng có nửa câu than vãn với phụ hoàng, mẫu hậu. Trong

lòng nàng vô cùng áy náy, dùng chút khí lực còn lại, khó khăn nói: “Tên

ngốc….Nếu….có kiếp sau…..ta….ta nhất định…..đối xử với ngươi……thật

tốt….” Đến bây giờ nàng mới nhìn rõ hết thảy, nhưng tất cả dường như đã

quá muộn.

Nghe thấy thanh âm yếu ớt của Tô Mộ Tịch, Hiên Viên Hạo Thành lập tức

nâng nàng dậy, ôm nàng, vừa khóc vừa nói: “Hồ điệp tỷ tỷ gạt ta đúng

không? Ngươi làm sao có thể chết được? Oa oa…..nhất định là nàng gạt

ta…..”

Hồ điệp tỷ tỷ? Không phải là tên mà Hiên Viên Hạo Thành vẫn kêu kể từ

khi nàng bước chân vào vương phủ sao? Nhưng cho đến bây giờ, vẫn chưa có người nào nhìn thấy hồ điệp tỷ tỷ có bộ dạng ra sao, trước kia, Tô Mộ

Tịch vẫn cho rằng, đó là do tên ngốc này tưởng tượng ra mà thôi. Vỗ vỗ

l*иg ngực đau rát, nàng xác định con bướm đó có tồn tại, bởi nàng cảm

thấy mình sắp chết. Tô Mộ Tịch cố gượng cười một cái, nhưng nụ cười kia

lại nhuốm đầy máu, tuyệt mỹ mà thê lương, chân thành tha thiết. Hiên

Viên Hạo Thành sợ run lên, Tiểu Tịch từ trước đến giờ chưa từng cười với hắn như vậy. Tô Mộ Tịch thở hắt nột cái, lại bắt đầu hộc máu.

Hiên Viên Hạo Thành gấp đến độ muốn chết, chỉ có thể giúp Tô Mộ Tịch lau sạch máu: “Oa oa….Tiểu Tịch, ngươi sẽ không chết….oa oa….Mẫu hậu nói

ngươi là nương tử của ta…..Là vương phi của ta……Muốn ngươi theo giúp ta

cả đời…..Cho nên….Tiểu Tịch sẽ không giống phụ hoàng, bỏ lại ta một

mình. Oa oa…..Còn nữa, hồ điệp tỷ tỷ nói ngươi uống bát canh A Bảo đưa

nên mới như vậy, Tiểu Tịch, ngươi nhổ ra, được không……Nhổ ra, ngươi sẽ

không chết…….”

“Thật……ngốc…Nếu có thể trọng sinh….một lần nữa…..ta nhất định…..cùng

ngươi cả đời..”Máu, không ngừng chảy, nhiễm đỏ khuôn mặt xinh đẹp của Tô mộ Tịch. Hơi thở dần dần mỏng manh, nàng tựa như nhìn thấy tam ca vì

nàng mà chết. Hết thảy mọi thứ đều hiện lên trước mắt, đời này, người

đối xử tốt với nàng hình như chỉ có tam ca và tên ngốc này. Không, không chỉ có bọn họ, còn có nhiều người nữa, chỉ là nàng chưa từng quan tâm

mà thôi. Có cười vui, có khổ sở, nhiều nhất vẫn là hình ảnh nàng khi dễ

tên ngốc này. Cả cuộc đời này của nàng, thật đáng buồn, vì một người

không đáng mà thương tổn những người thương yêu nàng. Nếu có thể trọng

sinh một lần, nàng nhất định sẽ đối xử tốt với những người thân yêu của

mình. Cha, nương, phụ hoàng, mẫu hậu, còn có đại ca, nhị ca, đặc biệt là tên ngốc đang khóc đến thương tâm này và tam ca đã chết của nàng. Đáng

tiếc, trên đời này làm gì có trọng sinh. Tô Mộ Tịch lâm vào bóng tối

khôn cùng, trong lòng vẫn tâm niệm, nếu có thể trọng sinh một lần thì

thật tốt. Ngoài trời, mưa rào mùa hạ như trút, toàn bộ Thành vương phủ

tựa như bị bao trùm bởi một màu xám trắng. Hiên Viên Hạo Thành ôm Tô mộ

Tịch không còn hơi thở vào trong ngực. Mưa lạnh như băng không ngừng gõ

xuống mái hiên, hòa đào phấn nộn trong viện tả tơi rơi xuống. Trong

phòng, Hiên Viên Hạo Thành ôm xác Tô Mộ Tịch đang dần lạnh, thật lâu,

vẫn không cho người khác chạm vào.