Vân Thanh bước nhanh qua, nhào vào lòng Vân Hoàng, ngây thơ nũng nịu: "Tỷ tỷ, một tháng không gặp, ta rất nhớ người."
Kiếp trước, nàng chính là bị bộ dáng đơn thuần này của Vân Thanh lừa gạt tới chết.
Dù là ai cũng sẽ không thể ngờ được muội muội bề ngoài thanh thuần, xinh đẹp của nàng bên trong lại là một con rắn độc, chỉ chờ thời cơ để cắn chết nàng.
Vân Hoàng giấu đi hận thù trong mắt, thản nhiên cười:"Vậy sao không đến thăm ta?"
"Phụ thân nói tỷ tỷ bệnh nặng, không cho ta đến, sợ ta cũng bị nhiễm bệnh."
Vân Thanh hai mắt rưng rưng, bứt rứt nói:" Ta rất muốn đến thăm tỷ, nhưng đó là mệnh lệnh của phụ thân, ta không thể không nghe. Hôm nay biết tỷ tỷ khỏi bệnh ta liền đến."
Hay cho câu mệnh lệnh của phụ thân.
Vân Hoàng đáy mắt hơi sẫm, giống như cười nhưng không phải cười, nhìn Vân Thanh trầm mặc không nói.
Vân Thanh bị Vân Hoàng nhìn thấu trong lòng có chút bất an, phụ thân đương nhiên chưa từng nói qua, đây chẳng qua là nàng ta thêu dệt vô cớ: "Tỷ tỷ, người làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Vân Hoàng lắc đầu, giả vờ lơ đãng nói: "Ta chẳng qua là cảm thấy ngọc bội trên thắt lưng của muội muội có chút quen mắt mà thôi, có lẽ ta đã nhìn thấy nó ở đâu đó, đúng rồi! Hình như Tam Điện Hạ cũng có một cái. . ."
Thấy Vân Hoàng im lặng, tựa hồ là đang suy nghĩ nghiêm túc, Vân Thanh hơi giật mình.
Nhanh chóng nhìn lướt qua ngọc bội, đây là do Vũ Văn Hằng hôm nay trong cung đã tặng cho nàng ta, nàng ta nhất thời đắc ý quên không tháo xuống, thật không ngờ Vân Hoàng cứ như vậy mà nhận ra.
"Tỷ tỷ, người có khả năng đã nhớ lầm rồi." Vân Thanh lập tức che giấu.
Vân Hoàng đến gần, đem ngọc bội nắm trong tay quan sát một lúc: "Ta không nhớ lầm, cái này cùng cái của tam điện hạ, hoa văn giống nhau như đúc."
Vân Thanh trán đổ đầy mồ hôi.
Nếu như chuyện nàng ta cùng tỷ phu tương lai trao đổi tín vật bị truyền ra bên ngoài thì thanh danh của nàng ta xem như vứt bỏ. Đáng chết! Hôm nay Vân Hoàng sao lại trở nên thông minh như vậy.
Vân Thanh vội vàng đoạt lại ngọc bội từ tay Vân Hoàng, trực tiếp cất vào trong tay áo. Hiện tại Lý Vị Ương còn chưa được phù chính, bên kia lại có Tưởng quốc công phủ để mắt đến, nàng ta nhất định không được phạm phải bất cứ sai lầm nào dù là nhỏ nhất.
"Tỷ tỷ, có lẽ là ta trùng hợp mua giống của Tam Điện Hạ."
"Thật sao?" Vân Hoàng khẽ cười, đồ của Vũ Văn Hằng đâu phải hàng đại trà ngoài chợ, nói mua liền có thể mua được.
Quả nhiên, bây giờ Vân Thanh vẫn còn non nớt, tâm cơ không đủ, lời nói đầy chỗ sơ hở, trước kia nàng thật đúng là ngu xuẩn, mới bị lừa cho xoay vòng vòng.
Vân Thanh sắp khóc, bày ra vẻ mặt yếu ớt đáng thương : "Tỷ tỷ không tin lời ta nói sao?"
Vân Hoàng giúp nàng ta lau nước mắt, diễn một màn tỷ muội tình thâm, ngón tay dùng lực chậm rãi ấn dưới khoé mắt đang kinh sợ của Vân Thanh:"Sao có thể chứ? Tỷ tỷ tin tưởng Thanh Thanh nhất, ngươi nói gì ta đều tin, nhưng mà Thanh Thanh à, có vài chuyện ngươi nhất định phải cẩn trọng, nếu không dù ta có muốn tin ngươi cũng khó."
Dáng vẻ hiện tại của Vân Hoàng khiến Vân Thanh một phen sợ hãi rùng mình, nhanh chóng đẩy Vân Hoàng ra, nàng ta lau lau khoé mắt, ngón tay thật sự đã dính đầy máu, chiếc mặt nạ hoàn hảo kia trong nháy mắt cũng rạn nứt, không thể giả vờ thêm được nữa: "Vân Hoàng, ngươi như vậy là ý gì?"
Trong góc nội viện, lộ ra một vạt áo màu đen, Vân Hoàng lập tức ngã xuống đất, nước mắt chảy xuống: "Thanh Thanh, tỷ tỷ chỉ là nhìn thấy ngọc bội của muội giống với cái của tam điện hạ nên muốn nhìn thêm vài phần, móng tay không cẩn thận mới quẹt vào khoé mắt của muội khiến muội bị thương, là lỗi của ta, nhưng ta không phải cố ý, muội cũng đâu cần phải đẩy mạnh ta như vậy?"
Dứt lời, nàng đã khóc không thành tiếng, nhân tiện, còn ho khan không ngừng, sợ người khác không biết nàng bệnh nặng mới khỏi.
"Vân Thanh!" Một tiếng gầm thét, trực tiếp từ phía sau hai người truyền đến.
Vân Thanh giật mình hoảng hốt, khi nhìn lại thấy Vân Bách đang tức giận đứng phía sau, nàng ta không để ý tới việc giải thích, run rẩy kêu lên: "Phụ thân."
Không thèm nhìn lấy nàng ta một cái, Vân Bách trực tiếp bước tới, nhấc bổng Vân Hoàng lên khỏi mặt đất: "Đích thứ có khác, ngươi ức hϊếp tỷ tỷ như vậy, truyền ra ngoài mặt mũi Vân Phủ biết để vào đâu."
"Ta không có." Vân Thanh tranh luận, hốc mắt đỏ lên.
Bây giờ, thật đúng là có lý không nói được.
"Làm càn!" Vân Bách nộ khí xung thiên, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói:" Ta rõ ràng trong thấy ngươi đẩy tỷ tỷ ngươi xuống đất, lại còn không chịu thừa nhận, giáo dưỡng của ngươi ném đi đâu rồi?
Ông ấy ngoài cửa đi vào, nhìn từ góc độ đó liền khẳng định Vân Thanh đã đẩy Vân Hoàng, hơn nữa tính cách Vân Hoàng xưa nay yếu đuối, ông không tin Vân Thanh sẽ không ức hϊếp nàng.
Vân Thanh khóc nấc lên như mưa, nắm lấy tay áo Vân Bách ủy khuất nói: "Ta không có."
Nhìn thấy con gái khóc như vậy, Vân Bách cũng mềm lòng, dịu giọng nói:"Thôi được rồi, ngươi mau xin lỗi tỷ tỷ, chuyện này xem như bỏ qua, tỷ muội không thể có oán thù."
Xin lỗi?
Tuyệt đối không có khả năng, nàng ta chưa từng nói qua lời đó bao giờ!
Vân Hoàng đột nhiên mở miệng, rộng lượng nói: "Phụ thân, ta tin tưởng Thanh Thanh không phải cố ý, là do ta nhìn thấy ngọc bội của Tam Điện Hạ nên quá kích động. . ."
"Ngọc bội gì?" Vân Bách bắt lấy được trọng điểm trong lời nói của nàng.
Ngay khi Vân Thanh định nói, Vân Hoàng đã ngắt ngang lời nàng ta:"Chính là ngọc bội trong tay áo của muội ấy rất giống với cái của tam điện hạ, là ta nhất thời hiếu kì, móng tay không cẩn thận làm muội ấy bị thương."
"Cho ta xem một chút!" Vân Bách nghiêm giọng nói.
Mặc dù Vân Thanh rất không tình nguyện, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Vân Bách, giọng điệu nũng nịu của nàng ta đều bị nuốt trở xuống, tay run run đưa ngọc bội tới.
Sau khi thấy được ngọc bội, Vân Bách sắc mặt khó coi, ông ấy chỉ cần nhìn thoáng qua một chút đương nhiên có thể nhận ra đây chính là vật phẩm hoàng thất, Vân Hoàng nói khẳng định không sai, ngọc bội kia chính là của Tam Điện Hạ Vũ Văn Hằng.
Chỉ là. . .
Tuyệt đối không thể thừa nhận chuyện này trước mặt Vân Hoàng!
Vân Bách đem ngọc bội nắm chặt trong lòng bàn tay, trầm mặt: "Hoàng nhi, con hãy chuyên tâm tịnh dưỡng.Thanh nhi ngươi đi theo ta một chuyến đến thư phòng!"
Vân Hoàng bình tĩnh, sắc mặt nhìn không ra mánh khóe: "Vâng."
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Vân Hoàng ánh mắt tối sầm lại, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên.
Thúy Trúc bưng hoa quả đến, cười híp mắt nói: "Tiểu thư! Thứ người muốn ăn nô tỳ đã đem tới."
——
Thư phòng.
Vân Bách đem ngọc bội đặt lên bàn, nếu không phải của Vũ Văn Hằng, ông ấy đã sớm đập nát, vẻ mặt giận dữ: "Nói, đây rốt cuộc là chuyện gì!"
"Phụ thân, ta. . ." Vân Thanh cắn môi, hốc mắt đỏ ửng, lời còn chưa bắt đầu nói, tiếng khóc đã ra trước.
"Bịch —— "
Thấy Vân Bách trừng mắt tức giận, Vân Thanh quỳ rạp xuống đất không chút suy nghĩ, khẩn thiết nói: "Phụ thân, ngọc bội kia là hôm nay ta nhặt được trong cung, muốn trả lại cho chủ nhân của nó, nhưng lại không biết là người nào, cho nên liền mang trở về, mới khiến tỷ tỷ hiểu lầm."
Vân Bách không nghĩ tới mọi chuyện lại là như vậy, Vân Thanh là ông ấy tận mắt chứng kiến từ nhỏ đến lớn, mới mười bốn tuổi đã tài năng hơn người, nức tiếng khắp kinh thành, nghe lời này của nàng ta, tức giận trong lòng ông ấy cũng vơi đi không ít, giả vờ hỏi: "Có thật không?"
Vân Thanh đưa tay lên thề: "Nữ nhi dám phát thệ, nếu có nửa câu nói ngoa, chắc chắn. . ."
"Ây u!"
Lí Vị Ương nhận được tin tức đi tới, vặn vẹo, kéo Vân Thanh từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn về phía Vân Bách trách cứ, hừ lạnh một tiếng:" Đang yên đang lành sao bắt nhi nữ quỳ, tính tình Thanh nhi thế nào ông còn không rõ sao? Cớ gì người khác tùy ý nói vài câu ông liền tin tưởng, lão gia ông thật là hồ đồ!"
Bị nói kiểu này, Vân Bách cũng có chút xấu hổ.
"Ta đây là quá lo lắng, sợ rằng chuyện này truyền đi, ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Thanh nhi."
Lý Thị nén giận, nhưng nghĩ đến mọi chuyện đều là do Vân Hoàng gây ra, cơn tức giận liền bộc phát: "Lão gia, Hoàng nhi bệnh vừa khỏi, đầu óc chưa tỉnh táo, nên lời nàng nói không thể coi là thật."