Chương 03: Răn đe

Ngoài cửa, nha hoàn đang chuẩn bị đại bản để đánh Đỗ Nhược.

Mang Đỗ Nhược đẩy mạnh xuống ghế dài, bà ta vừa nhìn thấy đại bản, hoảng sợ đến mức toàn thân run rẩy, không ngừng cầu xin.

Chỉ là lần này, bà ta gọi lớn tên Vân Hoàng, cầu xin tha thứ.

"Đại tiểu thư, cầu xin người, nô tỳ biết sai rồi, cầu xin người tha cho nô tỳ!" Còn chưa đánh, Đỗ Nhược đã khóc lóc như vũ bão.

"Tiện nhân!" Thúy Trúc thấp giọng mắng một câu, sau đó lo lắng vội vàng nói lớn "Đỗ Nhược khẳng định là đang cố ý làm vậy!"

So với nàng, Vân Hoàng lại vô cùng bình tĩnh "Sao lại là cố ý?"

Thúy Trúc cắn răng, có chút muốn nói lại thôi: "Bà ta nói như vậy, người không biết sẽ nghĩ tiểu thư người hà khắc hạ nhân, tâm địa ác độc."

Nhìn Vân Hoàng không có phản ứng, Thúy Trúc trong lòng buồn bực, khó chịu.

Cũng phải, từ nhỏ đại tiểu thư đã cùng Lý di nương quan hệ rất tốt, vừa rồi làm mất mặt Lý di nương, có lẽ do tâm trạng không tốt, bây giờ hết giận rồi liền thấy mềm lòng đối với người bên cạnh của Lý di nương.

Hơn nữa, đại tiểu thư vốn không xem trọng nàng, lời nàng nói tính là gì?

Vân Hoàng đứng dậy bước ra cửa, Thúy Trúc vội vàng đuổi theo đỡ lấy tay nàng, Đỗ Nhược vừa thấy nàng đi ra, liền kêu gào lớn hơn:" Đại tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi! Người sao lại hung hăng với nô tỳ như vậy."

"HA ——" Vân Hoàng cười nhạo một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lạnh giọng nói, "Đỗ Nhược, ngươi tôn ti không phân, lấy hạ phạm thượng, chẳng lẽ đến cả ta cũng không thể phạt ngươi? Ngươi trước mặt bao nhiêu hạ nhân dám nói ta hung hăng doạ ngươi, không khó để tưởng tượng sau lưng ngươi còn phỉ báng chủ tử thế nào nữa."

" Lý di nương lúc đầu muốn phạt ngươi năm mươi đại bản, là ta cầu tình giảm ba mươi đại bản, xem ra Đỗ Nhược ngươi cũng không thấy cảm kích." Vân Hoàng ra vẻ yếu ớt, liên tục ho khan, "Nếu đã như vậy, liền đánh năm mươi đại bản đi, xem như răn đe."

Đỗ Nhược trừng mắt, sắc mặt trắng như tuyết.

Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Vân Hoàng truyền đến, "Di nương bảo chắn miệng bà ta lại, sao không chắn. Chuyện này nếu truyền đến tai di nương, các ngươi sẽ bị phạt vì tội tắc trách."

Hai nha hoàn nhìn nhau một cái, vội vàng cầm giẻ lau đem nhét vào miệng Đỗ Nhược.

Nhìn hai nha hoàn đánh được mười đại bản, Vân Hoàng thấy có chút mệt mỏi, đi về phòng nghỉ ngơi, để Thúy Trúc chuẩn bị nước nóng tắm rửa.

Ngồi trong thùng tắm, Vân Hoàng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà.

Chuyện hôm nay, mới chỉ là bắt đầu, còn phải từng bước một hạ bệ Lý Thị.

Những người kia, nàng nhất định không bỏ qua cho bất cứ ai!

Tắm xong, Vân Hoàng cảm thấy tinh thần tốt lên rất nhiều, gọi Thúy Trúc tới trang điểm cho nàng.

——

Đánh xong, hai nha hoàn lôi Đỗ Nhược xuống, cái mông bê bết máu của bà ta, bọn nha hoàn nhìn thấy không khỏi hoảng sợ, không ngờ Lý Vị Ương đối với hạ nhân trung thành lại vô tình như vậy. Càng kinh ngạc hơn khi Vân Hoàng từ trước đến nay nhu nhược, yếu đuối giờ lại khiến người khác có vài phần kính sợ.

"Ầm!" Lý Thị nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của Đỗ Nhược, trực tiếp đem chiếc cốc trong tay ném mạnh xuống đất, sắc mặt nhăn nhó mắng: "Vân Hoàng, cái con tiểu tiện nhân, vong ơn bội nghĩa!"

Đỗ Nhược là nhất đẳng nha hoàn của Lý thị, đương nhiên bà ta cũng chính là thể diện của Lý thị, mặc kệ là lí do gì, Đỗ Nhược bị đánh thành bộ dáng này cũng là lỗi của Lý thị.

Cục tức này căn bản là không thể nuốt trôi xuống được!

Lý Vị Ương không nghĩ tới Vân Hoàng vậy mà lại lấy danh nghĩa bà ta để phạt Đỗ Nhược, bà ta vốn dĩ muốn Đỗ Nhược hất nước bẩn lên người Vân Hoàng, thật không ngờ trong nháy mắt tình thế liền bị đảo ngược.

" Phu nhân, người đừng tức giận tổn hại nhan sắc." Nhũ mẫu Lý thị, Hứa ma ma đứng bên cạnh an ủi, liếc mắt một cái ra hiệu cho hạ nhân đi dọn mảnh vỡ trên đất, sau đó nói:" Đại tiểu thư không chừng đang giận người, lúc nàng ấy bệnh người không đến thăm nàng. Qua một thời gian nữa sẽ tốt lên thôi."

Nghĩ đến tính cách Vân Hoàng, Lý Thị hừ lạnh: "Đem Đỗ Nhược dẫn đi trị liệu thật tốt."

Hứa ma ma thấy Lý thị đã bình tĩnh trở lại, cũng nhẹ nhàng thở ra, nhắc nhở: "Phu nhân, việc quan trọng bây giờ chính là nhân lúc Tĩnh Tần nương nương đang nhận được thánh sủng, để lão gia đưa người phù chính, danh chính ngôn thuận ngồi vững vàng lên vị trí đại phu nhân."

Sau khi chánh thê mất, trong vòng ba năm lão gia không được lấy thêm nương tử, cho nên Lý thị đến hiện tại cũng chỉ là một di nương.

Lý Vị Ương đột ngột đứng lên: "Đúng, người nói không sai!"

Tĩnh tần bây giờ đang mang thai tháng thứ chín, lại được thánh sủng, quan trọng hơn bà ta lại chính là muội thứ của Lý thị, chỉ đợi bà ta sanh hạ hoàng tử hoặc công chúa, được phong làm phi, đến lúc đó Tưởng quốc công phủ khẳng định sẽ không thể ngăn cản Lý thị phù chính.

Nếu ngày đó đến, Lý thị cũng không cần cùng Vân Hoàng diễn tiếp vở tuồng kết nhục tình thâm nữa!

Nghĩ đến điều gì đó, Lý Thị vuốt vuốt thái dương, hỏi: "Thanh nhi tiến cung lâu vậy rồi sao còn chưa thấy trở lại?"

"Chắc cũng sắp về đến rồi." Hứa ma ma nói.

khi bọn họ đang nói chuyện, ngoài cửa liền có người đi vào.

Mặc y phục trắng, mái tóc đen tuyền, toát lên khí chất tựa thần tiên, vừa trong trẻo lại lạnh lùng.

Vân Thanh vội vàng chạy tới, sà vào lòng Lý Vị Ương, mỉm cười gọi một tiếng: "Mẫu thân."

Lý Vị Ương ôm ái nữ vào lòng, cơn giận cũng được xoa dịu đi không ít:" Nhìn con kìa, còn đâu khí chất thiên tiên, để người khác nhìn thấy lại thành trò cười."

Vân Thanh làm nũng nói: "Người là mẫu thân của ta, ai dám chê cười ta chứ?"

Hứa ma ma cũng cười đến mặt mũi đầy nếp nhăn, hiền hòa nói: "Vâng vâng vâng, ai cũng không được cười nhị tiểu thư, nếu không nô tỳ nhất định sẽ đánh vào mặt người đó."

Ba người cùng cười nói chuyện một lúc

Vân Thanh đột nhiên nói: "Nghe nói mẫu thân phạt Đỗ Nhược, là chuyện gì xảy ra?"

Lý Thị sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, đem đầu đuôi sự tình nói cho Vân Thanh, giọng nói chứa đầy uất hận.

Vừa nghĩ tới chuyện hôm nay, lửa giận vừa dập xuống lại bùng lên.

Nhìn Lý Thị sắc mặt không tốt, Vân Thanh nhanh chóng chuyển đề tài:" Mẫu thân, Tĩnh Tần nương nương hiện rất khỏe, sau một tháng nữa, thuận lợi sinh long tử liền có thể tấn phong làm phi, đến lúc đó người xả giận cũng chưa muộn."

Lý Thị sắc mặt liền dịu xuống: "Ừm."

Nói xong, Vân Thanh xuất ra hai tấm thiệp mời, đưa tới.

Lý Thị hai mắt bỗng nhiên sáng lên: "Đây là. . ."

"Đây là thiệp mời đại tiệc hậu cung kéo dài ba ngày, lúc đó con gái của các tam phẩm đại thần đều sẽ đến, hoàng tử, công chúa chưa kết hôn của Hoàng thượng cũng sẽ ở đó. ”Vân Thanh nói lời này, giọng nói yếu ớt, nàng không phải là đích nữ, nhưng Tĩnh Tần đã chiếu cố nàng, cầu xin hoàng hậu ban đặc ân cho nàng.

Thiệp mời một tấm là cho nàng, còn một tấm kia đương nhiên là của Vân Hoàng.

Lý Thị hài lòng xoa đầu Vân Thanh: "Mệt không, con đến thỉnh an tổ mẫu một tiếng rồi mau nghỉ ngơi đi."

Vân Thanh lắc đầu nói: "Ta đã thỉnh an tổ mẫu rồi."

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi dưới mí mắt của Vân Thanh, Lý thị rất đau lòng, con gái bà từ nhỏ đã hiểu chuyện, không giống như con trai luôn khiến bà lo lắng, vừa định để nàng ấy nghỉ ngơi thì Vân Thanh cắt ngang: "Mẫu thân, ta đi xem tỷ tỷ trước."

"Con đi xem nó làm gì?" Lý Thị khó hiểu, bà liền nói đến sự bực bội không rõ lí do của Vân Hoàng.

Vân Thanh cầm thiệp mời, cười nói: "Đưa thiệp mời."

Lý Thị ngẫm nghĩ, Vân Thanh chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa, liền gật đầu đáp ứng.

Vườn ngự uyển.

Vừa tới cổng sân, Vân Thanh liền thấy Vân Hoàng mặc thường phục ngồi dưới gốc cây phơi nắng, dung mạo và tư thế so với nàng nổi bật hơn nhiều.

Đáy mắt Vân Thanh xẹt qua một tia ủ rũ, nhưng sau đó lại được che giấu vô cùng tốt.

Vén váy bước qua ngưỡng cửa: "Tỷ tỷ, nghe nói người khỏi bệnh, ta tới xem người một chút."

Bỗng dưng, Vân Hoàng mở mắt ra, ánh mắt hướng đến chỗ Vân Thanh.

Chứa đựng sự giận dữ cùng căm thù.

Vân Thanh nhất thời cảm thấy chính mình giống như sắp chết, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh.

Một lúc sau, mới nghe được một câu.

"Thanh Thanh đến à —— "