Bóng đêm tịch mịch.
Dùng thiện xong, Vân Hoàng tắm rửa sau đó đi đến tẩm cung của Tĩnh Phi.
Đông sương đi theo phía sau, đến thở mạnh một hơi cũng không dám, nhưng bộ dạng thận trọng của nàng ấy lại khiến cho Vân Hoàng bật cười: “Ngươi làm
sao vậy?”
“ Tiểu thư, ở trong cung nô tỳ không thể không cẩn thận một chút.” Đông sương kính cẩn, nghĩ đến sự việc xảy ra hôm nay nàng ấy liền cảm thấy kinh hãi, nếu không phải tiểu thư thông minh, chỉ e người chết nhất định không phải là Tử Tô."
Vân Hoàng thấy rõ sắc mặt của Đông Sương, chậm rãi nói: “ Đúng là nên cẩn thận một chút.”
Đây cũng là lí do nàng mang theo Đông Sương tiến cung, nàng ấy so với Thúy Trúc bình ổn hơn nhiều.
Khi chủ tớ đang nói chuyện, cũng vừa bước đến tẩm cung, bên trong ngoại trừ tiếng "ríu rít" non nớt của tiểu điện hạ, thì cũng là tiếng nói mềm mại của Tĩnh Phi đang trêu đùa hài tử.
Nghe thấy âm thanh, Tĩnh Phi liền nâng mắt lên, phất tay ra hiệu cho những thị nữ xung quanh: “Đều lui xuống hết đi.”
“ Dạ ——”
Đông Sương cũng theo họ ra khỏi điện, trong phòng cũng chỉ còn lại Vân Hoàng cùng Tĩnh Phi và tiểu điện hạ mới chào đời.
Tĩnh Phi xoa xoa thái dương: “Đã trễ thế này còn tới chỗ ta làm gì vậy?”
Vân hoàng cười khẽ, nhìn ra Tĩnh Phi đang phòng bị nàng: “Tái khám.”
“ Tây Hà, chất độc còn sót lại trên người ta không quá mười ngày là có thể giải hết, ngươi vì sao phải nói với Hoàng Thượng là cần mười ngày?” Tĩnh Phi khó hiểu.
Thấy Vân Hoàng không nói lời nào, Tĩnh Phi liền nhụt chí rũ mắt xuống, vẫn luôn cảm thấy có âm mưu gì đó, nhưng bà ta lại không đoán ra được.
Một lúc sau mới đưa bàn tay ra trước mặt Vân Hoàng nhờ nàng xem mạch: “ Nếu ngươi đã không muốn nói vậy thì không cần nói, dù sao mạng của ta là do ngươi cứu, ngươi nhất định sẽ không hại ta……”
Dứt lời, Tĩnh Phi không khỏi cười cười.
Vân Hoàng đặt tay lên, chỉ hai hơi liền thu về: "Nương nương chỉ cần tịnh dưỡng tốt, mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn."
“Ngươi tới cung của ta là có chuyện gì?” Tĩnh Phi thấp giọng, bất động thanh sắc thu tay trở về.
“ Tây Hà chỉ muốn đến nói với nương nương một tiếng, độc này là do Vân Thanh hạ.” Vân Hoàng nhìn Tĩnh phi, muốn để cho suy nghĩ của bà ta mặc sức bay bổng, còn nghĩ như thế nào là chuyện của bà ta: “Nương nương chỉ là người bị hại thôi.”
“Thanh nhi!”
Tĩnh Phi quát khẽ, mím môi: “ Nó hạ độc ta làm gì, ta lại còn là a di của nó……”
Mặc dù đã sớm biết được độc dược là do nha hoàn bên cạnh Vân Thanh, Tử Tô hạ, nhưng Tĩnh phi không những không hoài nghi nàng ta đứng sau sai khiến, mà thậm chí còn cho rằng đây đều là kế hoạch của Thư Quý Phi, nghĩ là vì bản thân mang long tử nên Thư Quý Phi muốn trừ hậu họa.
Nhưng nói cho cùng bà ta cùng Thư Quý Phi là đồng hội đồng thuyền với nhau, đối phương dưới gối lại có Tam điện hạ, hà tất gì phải hại bà ta?
Loại trừ Thư Quý Phi cũng chỉ còn lại Hoàng Hậu.
Nhưng Hoàng Hậu trước giờ khinh thường thủ đoạn nhắm vào sủng phi, nếu không bà ta cũng sẽ không thuận lợi mang thai tới tháng thứ chín! Nhưng vào thời điểm này, Vân Thanh vì cái gì mà hạ độc, chẳng lẽ liên quan đến Lý phủ?
Như để xác thực những gì Tĩnh Phi đang suy đoán, Vân Hoàng liền nói nhỏ: “Theo ta được biết, nương nương chắc hẳn chỉ là một thứ nữ không được sủng ái trong Lý phủ, mẫu thân của người thậm chí còn bị chủ mẫu của Lý phủ bức hại, mà tôn nữ của Thư Quý Phi ở Lý phủ cũng đang đến tuổi cập kê.”
Thư Quý Phi sững người.
Năm đó muội muội của Thư Quý Phi gả cho phụ thân của bà ta, sinh ra một nữ nhi cực kỳ được sủng ái, lại nói quả thật là đã đến tuổi cập kê.
Nói như vậy, Vân Thanh hạ độc bà ta cũng không phải là không có khả năng.
Lý phủ một lần nữa muốn đưa nhi nữ tuổi trẻ mỹ mạo vào cung! Lần trước chủ mẫu tiến cung, đích thực là có nói bóng gió để dò xét bà ta……
Mặc dù Tĩnh Phi cúi đầu xuống, nhưng Vân Hoàng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt bà ta lúc này nhất định là rất khó coi.
“Nương nương, Tây Hà cũng mất đi mẫu thân, tất cả hành động đều phải trù tính.” Vân Hoàng ghé vào tai Tĩnh Phi, thấp giọng nói: “Ta biết ngươi là người thông minh, cho dù sự thật không phải Vân Thanh hạ độc, ngươi cũng thật sự cho rằng chủ mẫu Lý phủ sẽ mặc kệ để ngươi yên ổn ngồi trên Vương vị sao?”
Tĩnh Phi vẫn ngồi bất động ở trên giường, sắc mặt hơi ngưng đọng.
“Nương nương ——”
Vân hoàng gọi bà ta một tiếng, vân ve lọn tóc của Tĩnh Phi, bên tai không ngừng dụ hoặc: “Ta có thể để cho ngươi tiếp tục hưởng vinh hoa phú quý, hơn nữa nếu như ngươi nguyện ý, ta còn có thể giúp cho tiểu điện hạ bước lên đế vị.”
“Ta dựa vào cái gì tin ngươi!” Tĩnh Phi trừng mắt nhìn Vân Hoàng, con ngươi hiện ra tinh quang lấp lánh.
Bà ta từ nhỏ đã mất mẫu thân, ở Lý gia chịu sự quản thúc của chủ mẫu, vất vả lắm mới có thể vào cung, nhưng vẫn bị Lý gia lợi dụng, thậm chí còn phải làm bàn đạp cho kẻ khác.
Nữ nhân kia có quan hệ thân thích với Thư Quý Phi, nếu như tiến cung, bà ta còn có thể bảo vệ được hài tử của mình sao?
Chỉ sợ là không thể!
Vân hoàng vỗ vỗ bả vai của Tĩnh Phi, cười như không cười: “Bởi vì nương nương, không có lựa chọn nào khác.”
Tĩnh Phi sững sốt, thân thể mềm nhũn.
Bà ta nhìn về phía Vân Hoàng, trong lòng kinh sợ, quả thật, bà ta không có lựa chọn nào khác, chỉ vì Vân Hoàng đã hạ độc trên người tiểu điện hạ, bà ta không thể phản kháng, huống chi Vân Hoàng đưa ra điều kiện quá sức cám dỗ, tiểu điện hạ trở thành hoàng đế, thì bà ta chính là Thái Hậu!
Còn có thể vì mẫu thân báo thù rửa hận.
“Meo ——”
Một tiếng meo vang lên, nhất thời làm không khí trong điện trở nên quỷ dị lạ thường.
Vân Hoàng đột nhiên nhìn về phía sau, quả nhiên liền thấy sủng vật của Yến Cửu Tiêu đang nghênh ngang đi tới chỗ nàng.
Vì sự xuất hiện của nó, nên trong điện đã không còn được yên lặng.
Tiểu thú màu đỏ liếʍ liếʍ móng vuốt, không sợ chết mà quấn quýt bên chân của Vân Hoàng.
Vân Hoàng đột nhiên nheo mắt: “Nương nương, nói đến đây thôi, Tây Hà tạm thời cáo lui, người hãy cố gắng tịnh dưỡng, có việc gì, cứ cho người tới gọi Tây Hà.”
Xoay người, vội vàng rời đi.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng liền dừng lại, ngồi xổm xuống trực tiếp đem Thiên Tuế Tuế ôm vào trong lòng ngực.
Dưới sự kinh ngạc, Thiên Tuế Tuế xù lông, sợ tới mức co rúm đuôi lại, không ngừng cọ vào vòng tay Vân Hoàng.
Ai ——
Thơm quá!
Khi nào thì chủ nhân tìm được nữ thú cho nó!
Ngoài điện, Đông Sương nhìn thấy Thiên Tuế Tuế trong lòng ngực nàng, kinh hãi không thôi: “ Tiểu thư, nô tỳ canh giữ ở bên ngoài cũng không có thấy tiểu gia hỏa này đi vào.”
Nàng ấy dám cam đoan, một con ruồi cũng chưa bay vào.
Vân Hoàng vuốt ve Thiên Tuế Tuế, bóng đêm nặng nề: “Từ cửa sổ tiến vào.”
Đông sương ứng thanh, nhanh chóng vươn tay ra, muốn ôm lấy Thiên Tuế Tuế.
Nào biết tiểu gia hỏa trương mặt lên mười phần không vui, móng vuốt gắt gao câu chặt lấy y phục của Vân Hoàng, khẽ kêu lên một tiếng.
Đông Sương đành phải dừng tay.
Trở về phòng,Vân Hoàng nhìn thẳng vào người đang ngồi trên ghế, giọng nói u lãnh: “Vương gia vậy mà thật sự dám cả gan làm loạn, tự tiện ngủ lại ở trong cung, đừng quên đây chính là tẩm cung của Tĩnh phi nương nương.”
“Meo ——” Thiên Tuế Tuế kêu lên một tiếng, giống như cực kỳ tán đồng với lời nói của nàng, đúng vậy, chủ tử chính là không biết xấu hổ!
Yến Cửu Tiêu cười khẽ, nhìn vào đôi mắt phượng, hắc bạch phân minh của nàng: “Cho nên, ngươi muốn đến gặp Hoàng Thượng cáo trạng sao?”
Đông Sương liếc mắt nhìn qua lại giữa hai người.
Cuối cùng ngoan ngoãn khép cửa, canh giữ ở bên ngoài.
Vân Hoàng biết rõ Yến Cửu Tiêu là một người không hành động theo lẽ thường, liền ôm Thiên Tuế Tuế đi qua, tự mình rót cho Yến Cửu Tiêu một tách trà: “Vương gia dù có gây tổn hại cho Tây Hà, thì đến nói với Hoàng Thượng, ngài ấy cũng chỉ sẽ cười cho qua chuyện.”
Yến Cửu Tiêu hai mắt khác thường: “Xem ra ngươi cũng rất biết điều.”
Vừa nói, hai tay của hắn liền dò xét, đặt lên cổ tay của nàng.
Thứ cảm giác giống như kim châm thoáng chốc ập vào toàn thân của cả hai người.
Đầu ngón tay của Yến Cửu Tiêu ngưng đọng lại: “Ngươi cũng biết, đây là vì sao?”