Chương 33: Tra hỏi

"Ầm ..."

Vân Thanh không nghĩ nhiều, trực tiếp quỳ trên mặt đất, bả vai co rụt lại, trông rất đáng thương.

Nhìn bộ dạng này của nàng ta, Vân lão phu nhân nặng nề đập mạnh xuống bàn, đem tách trà ném xuống đất, tức giận ho khan: "Ngươi bày ra dáng vẻ này cho ai xem? Ngươi còn có mặt mũi để khóc sao, hay là ngươi cảm thấy một lão bà như ta đang bắt nạt ngươi!"

"Tôn nữ không có..." Môi Vân Thanh mấp máy, không dám nói thêm lời nào, sợ càng nói lại càng sai.

Vân lão phu nhân khẽ nhắm mắt lại, thất vọng nói: "Nhiều năm qua ta luôn hết mực yêu thương ngươi, thật không ngờ ngươi lại làm ra loại chuyện phản nghịch như vậy, làm liên lụy đến cả Vân phủ! Bách nhi, hãy tự dạy dỗ lại nhi nữ của ngươi cho thật tốt đi!"

Hà Thị kéo Vân Ly, Vân Chỉ, đứng qua một bên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.

Vân Bách cũng tức giận đến l*иg ngực phập phồng:“Thanh nhi, những việc ngươi đã làm trong những ngày qua, không có điều gì là khiến cho ta yên tâm cả, việc hôm nay, ngươi hãy giải thích rõ ràng cho ta!”.

"Còn giải thích cái gì nữa!" Vân lão phu nhân hừ lạnh:" Mọi chuyện như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Thế mà nó lại dám hạ độc để mưu hại hoàng tự, nếu không phải hoàng thượng khoan dung không muốn truy cứu, thì loại tội danh này chính là chu di cửu tộc!"

Vân Bách cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, cho nên kể từ khi trong cung truyền tin tức vào Vân phủ, ông ấy đã đứng ngồi không yên suốt hai canh giờ!

Ánh mắt nhìn về phía Vân Thanh cũng vô cùng thất vọng, từ nhỏ nàng ta đã được sủng ái, nâng niu trong tay, biết tiến biết lùi sao cho thích hợp, không ngờ trong mấy ngày qua nàng ta lại liên tục gây ra sai lầm, việc sau so với việc trước lại càng ngu xuẩn hơn!

“Phụ thân, tổ mẫu, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến con!” Vân Thanh nước mắt lưng tròng, mắt đỏ hoe nói: “Tất cả đều là do Tử Tô làm, con không hề biết đến những điều này, con làm sao có gan mà dám đầu độc hoàng tự? Hơn nữa Tĩnh Phi là a di của con, bà ấy xảy ra chuyện, đối với con có lợi ích gì chứ?"

Vân Bách trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nàng ta vẫn còn có mặt mũi mà nói!

Thật sự cho rằng bọn họ không lên tiếng, thì không thể hiểu sao, đúng là một kẻ ngu ngốc!

" Thanh nhi, chuyện đến nước này ngươi còn dám ở đây tranh luận! ”Vân Bách tiến lên vài bước, hướng về phía Vân lão phu nhân mà cúi người xuống:"Mẫu thân, hài nhi nguyện dùng gia pháp để dạy cho nghịch nữ này biết thế nào là đối nhân xử thế!"

Vân lão phu nhân phất tay coi như đáp ứng, cũng không muốn nhìn thêm nữa.

Ba người Hà thị rất kinh ngạc, không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức phải dùng đến gia pháp...

Chỉ có Vân Thanh kinh hoàng trừng to hai mắt, nàng ta đã từng thấy qua gia pháp một lần, chính là lúc trừng phạt một người di nương nɠɵạı ŧìиɧ với kẻ khác, trực tiếp bị đánh đến chết, mặc dù người di nương kia chỉ là bị Lý thị gài bẫy.

Gia pháp rất nhanh được quản gia mang đến, một cái roi màu đen tuyền, bóng loáng.

Quanh năm dùng nước thuốc để ngâm, vừa thô ráp lại dày chắc, gần bằng cánh tay của một đứa bé, chỉ cần hạ xuống một roi, e là nửa cái mạng cũng không giữ được.

“Nữ nhi biết sai rồi, phụ thân!” Vân Thanh vội vàng dập đầu xuống đất cầu xin:" Nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi đã khiến cho phụ thân và tổ mẫu tức giận, nữ nhi sẽ sửa đổi, sau này sẽ không bao giờ làm như vậy nữa——”

Nàng ta khẩn trương cầu xin tha thứ, nhưng Vân Bách lại giống như là không nghe thấy, cầm lấy cây roi kia, hướng về phía nàng ta chậm rãi đi tới.

"Ngươi biết sai rồi sao?" Vân lão phu nhân ho khan một tiếng, uống ngụm trà mà Cố ma ma đưa lên, xoa dịu cổ họng: "Ngươi trước tiên hãy nói ta nghe xem là sai ở đâu, đến lúc đó dùng gia pháp cũng không muộn. "

"Tôn nữ không quản giáo tốt nha hoàn, Tử Tô đi hạ độc làm hại hoàng tự cũng không biết, thân làm chủ tử lại bị che mắt, thật sự là vô dụng! Bị kẻ gian lừa gạt, là do tôn nữ không đủ thông minh, không biết nhìn rõ lòng người, tôn nữ ... "

“Đủ rồi!” Vân lão phu nhân hừ lạnh, thản nhiên đặt chén trà xuống bàn: “Xem ra vẫn không biết mình sai ở chỗ nào!"

"Vứt hết mặt mũi ở trong cung, khiến mọi người trong thiên hạ này đều chê cười ngươi!" Vân lão phu nhân quét ánh mắt về phía ba người Hà thị: "Các ngươi trước tiên cứ ra cửa chờ ta!"

Nhìn thấy lão phu nhân tức giận như vậy, Hà thị đương nhiên không dám nói gì, dẫn người ra khỏi cửa, ở trong sân chờ.

Sau khi mọi người đi ra ngoài, Vân Bách cầm roi đi đến.

Vân Thanh liên tục lắc đầu với Vân Bách, đỏ mắt cầu xin tha thứ: "Phụ thân, nữ nhi đã biết sai rồi!"

Vân lão phu nhân thở dài, giọng nói vô cùng thất vọng: "Thanh nhi, ngươi bảo Tử Tô hạ độc, là muốn mưu hại Hoàng nhi có phải không ? "

"Tôn nữ… ”Vân Thanh bị nói trúng trọng tâm, đầu óc liền co rút lại, nhìn qua Vân lão phu nhân đang ngồi trên ghế cao, không thể tin được lòng của lão nhân gia này lại thấu đáo như vậy:" Tổ mẫu, tôn nữ chỉ là nhất thời nóng giận, muốn trêu chọc tỷ tỷ, không ngờ chén canh giải rượu đó lại bị Tĩnh Phi nương nương uống hết."

Quay đầu lại, Vân Thanh liền đổi ý, đem tất cả mọi chuyện thành thật mà giải thích, cúi đầu nhíu mày, nàng ta siết chặt ngón tay, biết không thể che giấu nên chỉ có thể nói thành những chuyện rắc rối vụn vặt.

“Thanh nhi, ngươi thật sự đã làm chuyện này!” Vân Bách cầm roi trong tay, đau lòng nói: “Hoàng nhi là tỷ tỷ của người, sao ngươi lại muốn hại nó, từ trước đến nay nó đều thân thiết với ngươi, ngươi làm sao có thể sinh tâm ác độc như vậy?"

Vân Thanh thuận thế thừa nhận sai lầm, biến mình trở thành vô tội: "Sự việc ở tửu lâu đã làm cho danh tiếng của nữ nhi bị tổn hại, nữ nhi nhất thời không suy nghĩ được, Tử Tô lại liên tục khıêυ khí©h bên tai nữ nhi, nữ nhi mới ……

Nói đến việc này, nàng ta liền bật khóc.

"Cho dù là như vậy, ngươi cũng đã sinh tâm hại người, gia pháp không thể tránh khỏi!" Vân Bách ngoảnh mặt đi, dưới ánh mắt kinh hãi của Vân Thanh, một roi quất vào lưng nàng ta, đau đến nỗi suýt chút nữa nàng ta đã ngất đi.

mồ hôi lạnh ngay lập tức toát ra.

Mặt Vân Thanh tái nhợt, không cầu xin nữa, quỳ xuống đất:" Nữ nhi đã làm sai, phụ thân trách phạt là đúng lắm!"

Đợi khi đánh đủ ba roi, Vân lão phu nhân xoa trán: "Được rồi, nếu đã biết sai, thì chuyện này liền đến đây thôi, đợi Hoàng nhi trở về, ta sẽ đích thân đi nói rõ ràng với nó, còn về Thanh nhi, hãy trở về Thanh Tâm Uyển của ngươi để dưỡng thương đi, khoảng thời gian này không được ra ngoài nữa. "

Vân Thanh đã ngất đi, vết máu phía sau thấm ra y phục.

Được nô bộc dùng cáng khiến ra ngoài, Lý Thị đi tới nhìn thấy máu sau lưng nàng ta, cảm thấy khó thở, liền ngất đi tại chỗ.

*

Tiêu Phòng Điện.

Vừa bước vào đã cảm nhận được hương thơm, căn phòng tràn ngập vẻ mỹ lệ, đồ đạc trang trí xa hoa, phi thường thể hiện tầm quan trọng của thánh phụ, cung nhân nhìn thấy nàng đến, phúc thân hành lễ.

“Quận chủ, nương nương đang đợi người ở bên trong.” nha hoàn của Thư Quý Phi, Bích Ngọc, dẫn người đi vào, Vân Hoàng đi theo phía sau, nghi lễ đều chu toàn.

Đến bên Tịnh Thanh hồ dành riêng cho hậu phi tắm rửa, Bích Ngọc đứng trước màn trướng phúc thân: "Nương nương, Tây Hà Quận Chủ đến rồi. "

"Đến rồi à..."

Âm thanh của Thư Quý Phi vừa lười biếng vừa quyến rũ, nhưng lại không nghe ra được cảm xúc.

"Tây Hà bái kiến nương nương! " Vân Hoàng hạ mắt xuống, Tịnh Thanh hồ là cung suối nước nóng, hậu phi ngoại trừ hoàng hậu bên kia có một cái ra, thì chỉ có Thư Quý Phi mới có.

Bích Ngọc liếc nhìn Vân Hoàng rồi bình tĩnh quay đi chỗ khác, quận chủ này trông không tệ như lời đồn đại, lần đầu tiên vào cung mà có thể làm được nghi lễ một cách chu toàn, không chút sai lầm như vậy, cũng coi như là một người rất có tài.

Cũng xứng đáng với Tam điện hạ, xem ra tin đồn thật sự không thể tin hết.

"Rào___"

Tiếng nước từ bên trong truyền ra, tiếp theo là giọng nói mê hoặc của Thư Quý Phi: "Mời vào."

Vân Hoàng đi vào, Bích Ngọc chậm rãi lui ra ngoài cửa.

Thư Quý Phi ngồi trong hồ, hơi nước bốc lên, che khuất khuôn mặt ướŧ áŧ của bà ta.

Bà ta ngước mắt lên và hỏi: "Tây Hà, có vẻ như ngươi không hài lòng về hôn sự của ngươi với Hằng Nhi?