Chương 7: Trăn trở giang sơn

Đình ngắm hoa, tiếng đàn vừa dứt, thì trong đình vang lên một tiếng than nhẹ phiền muộn, hình như có vô hạn tâm sự.

Đất nước hiện nay...

Giặc cướp hoành hành, lũ lụt, hạn hán xảy ra liên miên,...

Triều đình chia năm sẻ bảy, Thái sư hoành hành ngang ngược, đảng bảo hoàng loáng thoáng một vài người nắm giữ chức vụ không cao, nhưng tất cả đều có những toan tính của riêng mình. Nàng hiện nay đang 7 tuổi, không ai có thể tin tưởng được trong hoàng cung này, và chắc cũng chẳng ai muốn tòng long vị nữ ấu đế.

Cũng có lẽ là do nhân dân đã mất hết lòng tin vào triều đình của Lí thị rồi...

Nếu cứ đà này, giang sơn sẽ lại một lần nữa sang tên họ Trần. Ba mươi năm nữa, rất có thể lại còn là chiến tranh. Đội quân Mông Cổ nhà Đại Nguyên kiêu dũng thiện chiến, Đại Việt nhà Trần có thể chống lại, nhưng bản thân nàng thời điểm đó, không quan tâm về chiến tranh. Các tướng sĩ chắc cũng có một phần tin vào hoàng đế nam hơn vị nữ hoàng, cùng các chính sách về quan chế, hành chính, luật pháp, văn hóa - giáo dục và kinh tài. Nếu hiện nay không có chính sách giải quyết vấn đề của đất nước kịp thời thì điều đó sẽ thúc đẩy nhanh chóng cuộc tiến công xâm lược vào lãnh thổ nước ta của Thát Đát tộc.

Tục truyền rằng tổ tông Chính Hoàng đế (Lý Thái Tổ) khi mới được thiên hạ, xa giá về Cổ Pháp ngự chơi chùa ở hương Phù Đổng, có thần nhân đề thơ ở cột chùa rằng:

"Nhất bất công đức thủy, Tuỳ duyên hoa thế gian. Quang quang trùng chiếu chúc. Một ảnh nhật đăng san"



(Có nghĩa: Một bát nước công đức của Phật, theo duyên sinh hoá ở thế gian. Sáng rực hai lần đuốc rọi, mặt trời gác núi là hết bóng).

Sư chùa là Vạn Hạnh đem bài thơ ấy dâng lên. Lý Thái Tổ xem xong rồi nói: "Việc của thần nhân thì không thể hiểu được". Người đời truyền tụng, không ai biết thơ ấy nói thế nào. Đến khi nhà Lý mất, mới cho bài thơ ấy là nghiệm. Vì từ đời Huệ Tông trở lên đến Thái Tổ là tám đời, mà Huệ Tông tên là "Sảm", tức là mặt trời gác núi, hết bóng. Thế thì nhà Lý được nước là tự trời, mất nước cũng là tự trời vậy.

Chẳng lẽ Đại Việt ta không rơi vào tay ngoại thích thì cũng rơi vào tay ngoại bang hay sao?

Hiện tại, Trần gia đang cần một thời cơ chín muồi, một cái cớ phù hợp, giống như kiếp trước thì nàng tự mình trút hoàng bào, Trần Thủ Độ giam lỏng Nữ hoàng và Thái hậu trong cung, chiếu cáo thiên hạ rằng Bệ hạ đã có chồng nên bách quan vạn dân đều nghe theo. Nàng tin rằng Thái sư nhất định sẽ không muốn để Trần thế gia nay mãi mãi phải mang danh loạn thần tặc tử, tội nhân thiên cổ và để vạn dân thóa mạ.

Nàng chỉ có ý chí và ngôi vị hữu danh vô thực, không thể chống lại thiên quân vạn mã...

Có lẽ cần tạo nên thế lực riêng của mình, nhưng thời điểm chưa phải lúc thích hợp...

Note: Đây cũng đang là bài toán của mình đang cố giải khi Lí Chiêu Hoàng chưa đủ để chèo chống Đại Việt.