Mặc dù đương sự tham gia hôn lễ không nghiêm túc lắm.
Nhưng bà thực sự coi Giang Hoài là “Cháu dâu”, "cháu rể" của mình.
Nhưng mà, bà càng long trọng, Giang Hoài càng chột dạ.
Bởi vì cậu biết đoạn hôn nhân này của bọn họ sẽ không lâu dài được.
Làm cho bọn họ hai người khi lên đài, Giang Hoài suýt chút nữa đã lỡ miệng.
Vẫn là Lục Vô Túy phản ứng nhanh tại chỗ, đưa tay ôm eo cậu, nói vài câu, trực tiếp ôm Giang Hoài khỏi sân khấu.
Bất quá, có lão phu nhân giới thiệu lần này.
Gương mặt này của Giang Hoài phỏng chừng không ai dám không nhận ra, thậm chí dẫm đến trên đầu của cậu giương oai.
*
Giang gia cũng tới không ít người, một số là họ hàng mà Giang Hoài chưa từng gặp mặt, họ cứ cố gắng đến trước mặt Lục Vô Túy, ý đồ xoát cái mặt.
Dưới tình huống náo nhiệt như vậy, Giang
Dục lại không tới.
Ước chừng cậu ta không còn mặt mũi nào đến nữa, lần trước ở nhà họ Lục, cậu ta đã nói những lời như vậy với Giang Hoài, lại bị Lục Vô Túy tự tay vả mặt, đã sớm tổn thương lòng tự trọng.
Nhưng khi bữa tiệc sắp kết thúc, Giang phu nhân đến tìm Giang Hoài.
Vốn dĩ mẹ và con nên là người thân nhất, nhưng khi đến gặp Giang Hoài, bà lại không biết nói gì.
Tất cả những gì có thể nói là “Gần đây cùng Lục tiên sinh thế nào?”
Giang Hoài vẫn là câu kia “Còn tốt”.
Giang phu nhân trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào con tính có con, đã sẵn sàng chưa?"
Giang Hoài đã biết mình không thể mang thai một đứa trẻ.
Bởi vì cậu là nam.
Vì vậy, khi nghe được Giang phu nhân nói những lời này, cậu thực sự cảm thấy có chút không vui, cúi đầu nói: "Con không định."
Giang phu nhân có chút sốt ruột, “Tại sao có thể không cần? Nếu không cần có con, con sẽ không có cách nào có chỗ đứng ở Giang gia, hiểu hay không?”
Giang Hoài không lại lên tiếng.
Cậu rất ít cùng Giang phu nhân tranh luận, khi còn nhỏ sau khi người khác nhìn thấy cậu, đều sẽ khen cậu là đứa bé ngoan.
Khi đó, Giang Dục còn chưa ra đời, cho nên “Ngoan” của cậu ở nhà còn xem như hữu dụng.
Nhưng sau khi Giang gia có nhiều hơn một đứa con, sự vâng lời của cậu trở nên vô dụng, mặc dù vậy, cậu vẫn không tranh luận với Giang phu nhân.
Giang phu nhân thở dài, “Nếu con hiểu chuyện…… Nên biết, mẹ cũng chỉ là vì tốt cho con.”
Giang Hoài cắn môi, “Mẹ cảm thấy con không hiểu chuyện sao?”
Cậu thuần túy là cảm thấy hoang mang.
Giang phu nhân lại sửng sốt một chút, có điểm nói lắp nói: “Điềm Điềm, con nói cái gì vậy, khẳng định con hiểu chuyện.”
Giang Hoài không được an ủi chút nào.
Ánh mắt cậu nhìn vào mặt Giang phu nhân trong giây lát, nhưng Giang phu nhân lại tránh ánh mắt của cậu với một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt bà.
Cũng may lúc này, Giang Kỳ Dân và Lục Vô Túy đứng ở bên hai người.
Lục Vô Túy cực kỳ tự nhiên mà ôm lấy Giang Hoài, đối với bọn họ nói: "Em ấy hẳn là có chút mệt mỏi."
Giang Kỳ Dân vội vàng nói: “Mệt mỏi à, mệt mỏi nhanh đi nghỉ ngơi đi, bận lâu như vậy rồi, đừng để quá mệt mỏi."
Lời này từ trong miệng của ông nói ra, Giang Hoài luôn có loại không khoẻ.
Rõ ràng trước đây cha sẽ không bao giờ đối xử với cậu như thế này.
Tại sao khi cậu vào Lục gia, ông ấy lại thay đổi?
*
Tâm trạng chán nản của Giang Hoài tiếp tục cho đến khi lên xe với Lục Vô Túy.
Đã hơn một tháng kể từ lần cuối cùng cả hai đến cùng một bữa tiệc - tức là tiệc đính hôn của họ.
Lần trước Giang Hoài đi xe buýt trở về.
Lần này, cậu đang ngồi bên cạnh Lục Vô Túy, và một phần không quen thuộc với Lục Vô Túy đã biến mất.
Tài xế vẫn là tài xế lúc trước, mắt nhìn thẳng lái xe.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang lùi dần, những ánh sáng kỳ quái chiếu vào mặt người ta, giống như bóng lốm đốm của những chiếc lá cây vào mùa hè.
Trong lúc im lặng, bàn tay của Giang Hoài đột nhiên bị chạm vào.