Chương 44

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi.

Đào Thanh Lị sắc mặt trắng bệch, bị Đào Ra Nam lôi kéo mấy lần, lại nhìn Lục Vô Túy mấy lần, thấy Lục Vô Túy từ đầu đến cuối đều không có nhìn cô một lần nữa, đành bất đắc dĩ đi theo Đào Ra Nam.

Sau khi hai người rời đi, Lục Vô Túy đứng thẳng người, đặt tay Giang Hoài xuống.

Hắn mặt vô biểu tình nói: “Cậu từ khi nào mà biết người Đào gia?”

Giang Hoài phản ứng một chút, mới nói: "Kiếp trước quen nhau."

Lục Vô Túy: “……”

Giang Hoài sẽ không nói dối, và cũng không thể đánh lừa được ánh mắt của Lục Vô Túy, vì vậy cậu chỉ đơn giản nói sự thật.

Lục Vô Túy bật cười tức giận, trong đầu hiện lên cảnh Giang Hoài và Đào Ra Nam đang nói chuyện khi đang đứng bên cửa sổ phòng của Lục Như Mai.

Hắn hít một hơi thật sâu, mới nói: "Hiện tại cậu đã là người có gia đình. Không thể lại gần người khác được. Đây là hành vi rất... không phù hợp, biết không?"

Giang Hoài lắc lắc đầu.

Chuyện vợ chồng ngày nào cũng ngủ với nhau còn không hiểu chứ đừng nói đến loại chuyện này.

"Không hiểu cũng không thành vấn đề," Lục Vô Túy dừng một chút, "Chỉ cần nhớ kỹ, đừng quá thân cận với tên đàn ông khác."

Giang Hoài cảm thấy rằng việc kết hôn thực sự rất phức tạp.

Nhưng nếu đã kết, cậu khẳng định sẽ tuân thủ những quy tắc cần phải tuân theo trong hôn nhân, đó cũng là những “quy tắc” để cậu sống trên đời này và làm việc.

Cậu gật gật đầu.

Vẻ mặt của Lục Vô Túy lúc này mới dịu đi một chút.

Hắn nói điều này với Giang Hoài, không phải vì thích Giang Hoài, có tình cảm với Giang Hoài.

Chỉ là hiện tại hắn đã kết hôn với Giang Hoài, hắn có thể làm những gì nên làm, cũng yêu cầu Giang Hoài làm.

... Tuy rằng có chút không giải thích được, nhưng khi nhìn thấy Giang Hoài bị Đào Ra Nam ôm, trong lòng hắn phảng phất cảm giác gì đó.

*

Khi bữa tiệc được tổ chức, Đào Thanh Lị đã biến mất, Giang Hoài đoán rằng cô đã về nhà sớm.

Trong bữa tiệc, có không ít người có cùng tâm tư như Đào Thanh Lị.

Một số người từ lâu đã nghe nói Lục Vô Túy kết hôn, nhưng cuộc hôn nhân lại là liên hôn những người khác cho rằng họ không có cảm tình gì... Mặc dù đó là sự thật.

Lục Vô Túy tuổi trẻ nhiều tiền, năng lực lại mạnh, lớn lên có ngoại hình đẹp nhất, không thua kém các minh tinh.

Nhiều người thích hắn là chuyện bình thường.

Lần trước tiệc đính hôn, mời đến đều là một số lão bản cùng thân thích, người trẻ tuổi không nhiều lắm.

Mà lần này, nhà họ Lục đang tổ chức đại tiệc sinh nhật, rất nhiều người không phải là họ hàng đến chúc mừng, những người hâm mộ Lục gia thậm chí còn cố hết sức chen vào.

Điều này cũng dẫn đến việc Giang Hoài đứng ở bên cạnh Lục Vô Túy, cơ hồ phải bị con mắt hình viên đạn chọc thành cái rổ.

Trong tình huống này, vòng cung phản xạ chậm của cậu đã trở thành một lợi thế.

*

Giang Hoài vốn dĩ chỉ đứng bên cạnh Lục Vô Túy.

Sau đó, bị Lục Vô Túy nhắc nhở, mới hiểu ra rằng mình phải ôm cánh tay của hắn, nhưng trong hoàn cảnh như vậy cậu không thể đi ăn món tráng miệng trên bàn.

Giang Hoài hai mắt không ngừng liếc nhìn trên bàn.

Lục Vô Túy vẫn đang xã giao, lúc nào cũng cùng người ta nói chuyện, lúc này mới từ khóe mắt nhìn cậu, khóe miệng hơi nhếch lên, trầm giọng nói:“Tôi nghe quản gia nói, hôm nay cậu không ăn bữa sáng có phải không?”

Giang Hoài cảm thấy xấu hổ vì bị bắt quả tang, cắn chặt môi, giả vờ như không nghe thấy Lục Vô Túy nói.

Khóe miệng đang nhếch lên của Lục Vô Túy đột nhiên buông xuống, nhẹ giọng nói: "Đáng đời."

Giang Hoài:……

Cậu không muốn cùng Lục Vô Túy ngủ chung, là có lý do.

*

Rượu quá ba tuần, Lục lão phu nhân cũng lộ mặt, đơn giản nói nói mấy câu, thuận tiện hướng về mọi người, long trọng giới thiệu thân phận Giang Hoài.

Khả năng cũng là tư tưởng thế hệ trước quấy phá, cho dù là liên hôn thì hôn nhân cũng sẽ được coi là đặc biệt quan trọng.