Vừa rồi hắn còn tức giận, cho rằng Giang Hoài giả điên giả ngu ngốc.
Nhưng nghĩ lại một chút, Giang Hoài rõ ràng là bị Giang gia lừa dối.
Hắn không biết chính là, Giang Hoài đối với chuyện mình có thể sinh con hay không, không có cảm giác gì quá lớn.
Bởi vì Giang Hoài chưa từng tiếp xúc với phương diện này, sự hiểu biết của cậu về phương diện này giống như một tờ giấy trắng.
Theo quan niệm của cậu, chỉ cần là kết hôn, đứa bé sẽ tự nhiên đến.
Như vậy, khi Giang phu nhân nói với cậu rằng khi cậu kết hôn với một người đàn ông, khi đó cậu sẽ có con, cậu cũng tin điều đó.
Nhưng bây giờ Lục Vô Túy nói rằng không phải như vậy, cậu là đàn ông nên không thể sinh con.
Là vậy sao?
Quan niệm của Giang Hoài đã bị ảnh hưởng.
Đối với việc dồn quá nhiều tinh lực vào Lục Vô Túy —--- nếu không phải cậu đập vỡ bình hoa của Lục Vô Túy, cậu cũng sẽ không thể chủ động nói chuyện với Lục Vô Túy.
Nếu điều kiện cho phép, cậu thậm chí có thể một hai năm đều không chủ động cùng bất luận kẻ nào nói chuyện.
Tuy nhiên, lúc này Lục Vô Túy cũng không biết rõ về cậu.
Nói trắng ra là, hai người còn không thân.
Lục Vô Túy xác nhận rằng cách suy nghĩ của cậu thực sự khác với người thường, chắc hẳn đã đem cậu xếp vào nhóm người đơn thuần, ngây thơ và dễ bị lừa gạt.
Nhưng mà kỳ thật, cũng không có.
Cuộc trò chuyện trên xe hơi này kết thúc với việc Giang Hoài nhận ra rằng "hóa ra mình không thể có con" cùng lo lắng của Lục Vô Túy "Nếu như cậu ta đặt cảm tình trên người mình thì nên làm cái gì bây giờ" mà kết thúc.
Xe sẽ đưa Lục Vô Túy đến công ty, tiện đường đưa Giang Hoài trở về Lục gia.
Khi xuống xe, Lục Vô Túy ngăn Giang Hoài lại "Chuyện kết hôn... cậu đã nghĩ đến chưa? Nếu chưa nghĩ ra, thật ra có thể đợi một chút."
Hắn ý thức được mối quan hệ của Giang Hoài và Giang gia không đủ tốt đến mức có thể cho Giang gia làm chủ chuyện trọng đại của cuộc đời cậu.
Nói trắng ra, Giang Hoài chính là một quân cờ.
Lục Vô Túy còn chưa có đê tiện đến mức, cần phải lợi dụng một tên ngốc nhỏ.
Thái độ của Giang Hoài thản nhiên đến không ngờ"Tôi đều có thể."
Dù sao nếu không gả cho Lục Vô Túy, cũng phải gả cho người khác.
Hơn nữa còn thiếu Lục Vô Túy nhiều tiền như vậy, nếu tìm không thấy hắn, phải trả lại như thế nào?
...... Giang Hoài có lẽ là người duy nhất đang nợ nần chồng chất mà vẫn lo không tìm thấy chủ nợ.
Lục Vô Túy sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Vậy thì quyết định như vậy đi."
Cứ như vậy, xe ở trước mặt Giang Hoài biến mất.
Giang Hoài lấy điện thoại di động ra, hôm nay Chu Tiểu Ngải đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
[ Điềm Điềm! Hôm nay Triệu giáo sư đến trường của chúng ta để diễn thuyết, cậu có đến không? ]
[Còn có triển lãm tranh Mộc hệ, hôm nay phòng tranh của bọn họ hẳn là khai trương, có muốn đi xem trước không? ]
Giang Hoài dừng lại, nhìn biệt thự nhà họ Lục trước mặt, nhắn lại: [Đi. ]
Về phần có nên nói cho Lục Vô Túy hay không.
Lục Vô Túy hẳn là sẽ không để ý những việc này đi?
Triệu giáo sư là một giáo viên nổi tiếng mà cậu tương đối thích và nội dung các bài giảng của ông thiên về dòng ý thức.
Nhiều người phàn nàn rằng lớp của giáo sư này tối nghĩa và khó hiểu, nhưng Giang Hoài nghe tới thập phần nhẹ nhàng.
Chu Tiểu Ngải ngồi bên cạnh Giang Hoài, nhìn vào cuốn sách của chính mình.
Cậu ta và Giang Hoài là bạn tốt của nhau, học cùng nhau từ thời trung học, sau đó họ là bạn tốt của nhau và được nhận vào cùng một trường đại học.
Thời trung học, mối quan hệ giữa hai người tương đối thuần khiết.
Chờ tới đại học, mọi thứ đã thay đổi một chút.
Trong các trường nghệ thuật, rất nhiều sinh viên có xu hướng tìn,h dục đều tương đối tùy ý, tỷ lệ đồng tính ở nam càng cao.