Mùa hè năm 2012, sáu giờ ba mươi phút sáng, ngoài trời vẫn còn những hạt mưa tí tách rơi. Trên người vẫn đang mặc đồng phục công nhân của một nhà máy điện tử vội vã bước từng bước trên con đường lầy lội.
Lý Thần Dương đi vào một của hàng tạp hóa nhỏ làm bằng những tắm sắt màu xanh, tiện tay lấy ra một lon Cocacola từ tủ lạnh rồi liền đặt trên quầy, sau đó nói với ông chủ quán đang chăm chú xem trận bóng:
“Một lon Cocacola"
“Này chàng trai, mới tan làm xong à?”
Ông chủ quay đầu lại nhìn, phát hiện ra là người quen
“Ừ, hết giờ làm rồi”
Lý Thần Dương ngáp một cái, từ túi quần rút một nắm tiền lẻ, đếm ra hai đồng 1 tệ, lại từ bên đống tiền nhăn nhúm đó, tìm thấy một tờ tiền lẻ 5 tệ bị nhàu nát, đưa cho ông chủ rồi cầm lon Coca bước ra khỏi quán.
Quần áo trên người thì bị ước sủng do mưa phùn. Trên đường trở, tóc hắn ướt nhẹp, những giọt nước theo tóc mái mà nhỏ từng giọt xuống, cỏ vẻ Lý Thần Dương không để ý mà thay vào đó là mở lon Coca ra, tu ừng ực từng ngụm.
Cảm giác lạnh lẽo khiến cho hắn hiểu rằng mình đang ở trong hiện thực, không phải mà một giấc mơ.
Kỳ thực, đêm qua, Lý Thần Dương liền xác định chính mình trùng sinh.
Từ năm 2024 trở lại năm 2012, trở lại lúc hắn vừa từ tốt nghiệp phổ thông đi tới thành phố Hải Châu làm việc tranh thủ kỳ nghỉ hè này. Hôm nay là ngày 15 tháng 7, cũng là gần một tháng hắn tới thành phố Hải Châu này, và cũng đã hơn 20 ngày hắn ta làm việc trong cái xưởng nhỏ bé, tắm tối không ánh mặt trời.
Có lẽ đây là khoản thời gian khó khăn nhất của cuộc đời Lý Thần Dương.
Sống trong căn phòng nhỏ nhất, thức ăn thì khồng hề có chất béo và dinh dưỡng, còn công việc thì làm cả ngày lẫn đêm với những việc nặng nhọc nhất, đến khi lúc kiếm tra sức khỏe lúc sinh viên năm nhất, hắn chỉ nặng 66 ký
Ken két.
Lon nước bị bóp xẹp thành một quả cầu nhỏ, Lý Thần Dương tiện tay để ở một bên trên hòn đá, cách đó không xa một cô lao công đã nhìn chằm chằm, cái này lon phế liệu này se không ở chỗ này lâu đâu
Đi về phía trước tầm 50 mét, lại băng qua một cây cầu vòm nhỏ, dưới cầu là một con kênh nước đã chuyển sang màu đen và bốc mùi, từ xa đã ngửi được mùi hôi thối khó chịu. Lý Thần Dương còn nhìn thấy một con chuột lớn nhất từ trước giờ ngay tại dưới con kênh này, con chuột đó còn to hơn cả con mèo cầy hương ông quê.
Nhìn về phía trước có hai chung cư cho thuê, đó chính là chổ ở mà Lý Thần Dương thuê tại thành phố Hải Châu này. Một phòng đơn, tiền thuê hàng tháng không đắt, từ 100 đến 150 tệ, không cần tiền thuế chấp, còn tiền điện nước tính theo hàng tháng sử dụng.
Hai tòa nhà này đều có chín tầng nhưng lại không có thang máy, Lý Thần Dương nhớ ra căn nhà mình thuê ở phía tay phải, dưới lầu có một xưởng may đơn giản, trong đó chỉ có vài cái máy khâu, bình thường không có người làm.
Xác định chính mình không có đến sai chổ, Lý Thần Dương bước vào khu chung cư, ngay lúc chuẩn bị bước lên cầu thang bộ, hắn lại ngẩn người ra bởi vì hắn… quên mình ở lầu mấy.
Đã hơn mười năm trôi qua, nếu nhớ được chổ mình tạm ở thì trí nhớ của người đó thì cũng quá kinh khủng đi, nhớ được mình ở phòng nào lầu mấy trong khu chung cư mà mình chỉ ở vẻn vẹn 2 tháng thì nói thật khó vô cùng
Đứng ở hành lang và nghỉ ngơi một lúc
Lý Thần Dương lục lọi trong túi, lấy ra cái điện thoại nắp gặp, thân máy màu bạc có chút phai màu, ngón tay cái mở nắp điện thoại lên, bàn phím hiện ra, những ký tự trên đó cũng mờ đi ít nhiều, nhãn hiệu là Backgammon. Lý Thừa Dương mà chiếc điện thoại này vào năm hai phổ thông, giá hơn tám trăm, ngoài gọi điện và nhắn tin, dùng internet để lướt tiểu thuyết mạng thì thật sự nghĩ không ra chiếc di động này còn có tác dụng gì nữa.
Nhấn nút mở khóa, hắn tìm kiếm trong danh bạ, cuối cùng dừng lại ở cái tên Phùng Song Song, mang trong người cảm giác thấp thỏm cùng mong đợi, Lý Thần Dương bấm vào nút gọi điện.
Một hôi chuông rung lên, điện thoại đã được kết nối, bên đầu kia là một giọng nữ trong trẻo:
"Ủa, gọi điện thoại làm gì vậy, anh nghỉ làm chưa?"
"Đến giờ tan làm rồi, anh đang ở dưới lầu, đi không cẩn thận chân bị chuột rút không đi lên được, em xuống dìu anh lên cái."
Nghe được giọng nói này, ký ức bị phong ấn của Lý Thần Dương lập tức được mở ra, hắn hít một hơi thật sâu, lúc này tâm tình miễn cưỡng ổn định lại.
"Vậy anh chờ em một chút, em xuống ngay."
Trước khi cúp điện thoại, hắn nghe thấy tiếng của sắt đập vào khung cửa, rồi rơi vào tình trạng tĩnh lặng. Lý Thần Dương nhìn chằm chằm đầu cầu thang, chờ đợi, mong mỏi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Chưa đầy một phút, một cô gái mặc quần yếm màu xanh nhạt và buộc tóc đuôi ngựa vội vã từ trên lầu bước xuống.
Cô gái rất xinh đẹp, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt to, làn da trắng và dáng người mảnh khảnh, cao khoảng một mét bảy, không thấp hơn Lý Thừa Dương là mấy, đặc biệt là đôi chân mặc quần jean, thẳng tắp và mảnh khảnh.
Cô gái trang điểm nhẹ nhàng, ánh mắt thanh tịnh, lọ ra sự giản dị của con người trong thời đại này.
“Anh Dương, sao anh chân anh lại bị chuột rút, còn có thể đi được không?"
Cô gái vội vàng hỏi, có lẽ cô ấy đã quá vội vàng để đi xuống cầu thang, và cô ấy đang thở hổn hển trong khi nói chuyện.
“Không có gì... Cũng không phải chuyện gì to tát, lên nghỉ ngơi một chút là khỏi, em lại giúp anh. "
Lý Thừa Dương nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô.
Mùi tóc của cô gái thoang thoảng quanh trước mũi.
Lý Thần Dương có chút sững sờ.
"Này, sao anh lại bất cẩn như vậy. Lần sau đi bộ nhớ cẩn thận, biết chưa, nếu như em đi làm thì sao?"
"Coi anh có thể di chuyển không?"
Cô gái ôm cánh tay Lưu Thừa Dương, tay còn lại cầm tay vịn, từng bước đi lên lầu, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, Lý Thừa Dương chỉ cười nhạt, lặp đi lặp lại rằng hắn không có vấn đề gì.
Phùng Song Song là mối tình đầu của Lý Thần Dương. Mối quan hệ này kéo dài đến hết năm tư đại học.
Nói cụ thể phải là sinh mệnh của Phùng Song Song chỉ đến trước khi tốt nghiệp năm tư đại học. Ngay tại thời điểm đó, Phùng Song Song bệnh rất nghiêm trọng. Trước khi gia đình tiêu hết tiền tiết kiệm thì cô ấy đã chọn cách ngừng điều trị.
Lý Thần Dương vẫn còn nhớ trước giường bệnh, Phùng Song Song vốn đã gầy gò lại càng gầy gò thêm, nắm lấy tay hắn nói với hắn.
“Sau này em không thể đi cùng anh tới cuối chặng đường, anh phải tìm một người phụ nữ khỏe mạnh và yêu anh hơn em làm vợ..."
Ngày đó, Lý Thần Dương khóc không thành tiếng.
Phùng Song Song đem Lý Thần Dương đến lầu năm rồi ngừng lại.
Lý Thần Dương nhớ kỹ tầng lầu, tiếp đó lại cùng Phùng Song Song đi tới trước phòng số 506, Phùng Song Song một tay đỡ lấy Lý Thần Dương, lại từ túi lấy chìa khóa ra, mở ra cửa sắt rỉ sét.
Cánh cửa mở ra, cảnh tượng bên trong căn phòng hiện ra trước mặt. Căn phòng nho nhỏ, không gian chỉ có khoảng tầm 10 mét vuông, chỉ có một cái bàn và một cái giường tầng làm bằng gỗ, ngoài ra không có bất kỳ đồ đặc nào khác, khuôn bếp trống rỗng, chẳng có gì cả và chỗ bị chặn trong góc kia là phòng tắm kiêm phòng vệ sinh.
Ở kiếp trước, chính tại chỗ này, hắn vượt qua hai tháng gian nan nhất, và cũng chính ở đây, bọn hắn đã lưu lại rất nhiều hồi ức đẹp đẽ.
Cảnh tượng mười năm trước lại hiện lên trước mắt hắn một lần nữa, Lý Thần Dương trong lòng lại có chút mê man, giống như lúc hắn tỉnh lại từ giấc mơ ngày hôm qua, co chút bối rối và không biết phải làm gì tiếp theo.
“Anh ngồi xuống đây một lát, em đi rót ít nước nóng cho anh ngâm chân”
Phùng Song Song đỡ Lý Thần Dương ngồi xuống giường, chiếc giường này đã khá cũ kỹ, vừa ngồi xuống tiếng cót két vang lên.
Phùng Song Song lau mồ hôi trên mặt, bước nhanh đến cửa, rút chốt dây ra, lấy ra một vòng xoắn kim loại từ trong xô rồi cẩn thận đặt sang một bên.
Cô ngập ngừng chạm vào nhiệt độ của nước, dùng cả hai tay đi tới, lấy chậu nhựa màu đỏ dưới gầm giường ra, đổ nước vào, sau đó nói: "Anh ngâm chân trước, sau đó đi ngủ sau, nếu nhiệt độ nước không đủ, anh cho thêm một chút từ trong xô..."
Nói xong, cô cũng cởi giày và tất của Lý Thần Dương. Tất cả mọi việc đều rất tự nhiên và trơn tru, mãi cho đến khi mắt cá chân của hắn ngâm vào trong nước nóng, Lý Thần Dương mới tỉnh lại, nhìn thấy Phùng Song Song mô hôi đổ đầm đìa, hắn lấy một chiếc khăn tắm từ kệ đầu giường giúp cô lâu mồ hôi.
“Anh lấy nhầm rồi, đây là khăn lau chân mà”
Phung Song Song ngẩng đầu lên, trợn tròn đôi mắt.
“Lau chân?”- Lý Thần Dương nhìn lại chiếc khăn trong tay, hắn thật sự không hề nhớ chuyện này.
“Anh có ý gì?” – Ấn lên mắt cá chân Lý Thần Dương, Phùng Song Song vẫn lảm nhảm nói.
Hắn không biết nên giải thích như thế nào, Lý Thần Dương bật điện thoại, nhìn đồng hồ trên đó, nói với cô:
“Đến giờ đi làm rồi”
Phùng Song Song liếc nhìn lên đồng hồ, vội vàng đứng dậy, nói: “Không còn sớm nữa, em phải đi làm rồi, nếu đến muộn thì bị trừ tiền lương nữa, anh không cần phải đổ nước, chờ em làm về rồi dọn cho, anh nghỉ ngơi cho tốt, tĩnh dưỡng tinh thần, vẫn là quy tắc cũ, trưa em mang cơm về rồi chúng ta cùng ăn”.
“Được”- Lý Thần Dương gật đầu.
“bái bai”
Lung lay cánh tay, Phùng Song Song cầm lấy thẻ đeo lên cổ, vội vàng hướng ra ngoài chạy đi.
Thật đúng là tuổi trẻ.