Chương 2: Thịt gà hầm khoai tây

Chương 002: Cốm gà khoai tay

Loảng xoảng.

Cho dù có đóng cửa sắt nhẹ nhàng đi nữa thì nó vẫn phát ra âm thanh khá lớn.

Lý Thần Dương nhớ lại lời Phùng Song Song nói trở về cùng nhau ăn cơm, lúc ra ngoài đi làm, trên bản thân hai người vốn không có nhiều tiền, lại thêm tiền thuê phòng, tiền ăn uống, tiền khám sức khỏe, nếu không tìm được việc làm thì tiền tiết kiệm sắp không trụ nổi nữa.

Để cố gắng lết tới ngày trả lương, hai người bắt buộc phải tiết kiệm tiền, Phùng Song Song làm ca sáng, được nhà máy lo cơm trưa, cho nên vào giờ cơm trưa Phùng Song Song thường sẽ xin thêm cơm từ căn tin rồi mang về nhà, hai người cùng nhau ăn để tiết kiệm được tiền ăn một người.

Về phần Lý Thần Dương, hắn ta làm ca tối, cũng được nhà máy lo bữa tối, cũng tương tự tính toán như buổi trưa.

Các đồng nghiệp của Phùng Song Song rất tò mò tại sao một cô gái mảnh khảnh lại có thể ăn nhiều như vậy, và bí ẩn này sẽ chỉ được tiết lộ khi họ sắp rỏi khỏi nhà máy.

Không tiếp tục ngâm chân, Lý Thần Dương dùng khăn lau chân, sau đó đứng dậy mang chậu nước vào phòng tắm, đổ hết vào bồn vệ sinh rồi mang chậu nước để về chổ cũ. Làm xong những việc đó, hắn tìm thấy một chiếc khăn nhìn sạch sẽ lau nước trên mái đầu.

Lý Thần Dương biết rằng Phùng Song Song làm việc đến 12 giờ trưa mới về, trong căn phòng này giờ chỉ còn có mình hắn. Lý Thần Dương lấy hết tiền trong túi ra, tất cả đều là tiền lẻ, mệnh giá lớn nhất là năm tệ, tính toán tiền trong đó có tổng cộng là ba mươi hai tệ. Đây là tất cả những gì hắn có ở thời điểm hiện tại, cũng may nhà máy có bao ăn, nếu không thì không biết bản thân có thể trụ đến ngày lãnh lương không nữa.

Phùng Song Song cũng không có nhiều tiền trên người, số tiền cô mang theo khi ra ngoài cũng không bằng Lý Thần Dương, nhưng nàng lại là người tiết kiệm lại không có chủ nghĩa nam tử, chủ động trả tiền nền tiền còn lại cũng nhiều hơn một chút. Nếu là nhớ không lầm thì nàng còn khoản một trăm tệ tiết kiệm.

Lý Thần Dương nhìn lên giường trên, vươn tay lấy cái gối, nếu mình nhớ không lầm, tiền của Phùng Song Song được giấu trong này, Lý Thần Dương lục lọi trong cái gối đó, quả nhiên hắn tìm được một tờ một trăm tệ, về phần tiền lẻ của Phùng Song Song bây giờ ước chừng chỉ có vài tệ.

“Thật là nghèo quá đi”

Lý Thần Dương bất đắc dĩ lắc đầu liền đem tiền để lại trong gối, rồi mang gối để lại vị trí cũ.

Tại sao hai người là người yêu mà vẫn ngủ riêng trên hai cái giường, nói ra thì có chút buồn cười, chủ yếu là vì thời tiết ở đây quá nóng vào mùa hè và bọn hắn cũng không có nhiều tiền để mua cái quạt, nhét chung một giường thì quá nóng do đó hai người không ngủ chung với nhau.

Thanh xuân khó tránh khỏi sẽ có những lúc xao động, áo mưa nhỏ lại quá đắt mua không nổi, hai người cũng không tiện đi mua, cho nên hai người thương lượng, vẫn là tách ra ngủ riêng, Phùng Song Song nhẹ một chút nên ngủ ở giường trên, Lý Thần Dương thig năng hơn ngủ giường dưới.

Cả hai vẫn là lần đầu yêu nhau vẫn còn thuần khiết như tờ giấy trăng. Hai người đã ở với nhau được gần một tháng mà chưa hề có mối quan hệ da kề da thực sự.

Liếc nhìn vài đồng xu ném ở đầu giường, Lý Thần Dương cau mày:

“Phải nghĩ biện pháp kiếm tiền!”

Với số tiền trong tay đang có, căn bản là không đủ kiên trì đến mười lăm phát lương, công ty điện tử bên Phùng Song Song vẫn ép nửa tháng lương. Tính toán là tiền lương tháng này thì sang tháng sau mới nhận được.

Bây giờ còn giữ lại hơn 100 tệ, Phùng Song Song vẫn đang giấu Lý Thần Dương, có lẽ là vì sợ Lý Thần Dương tiêu sài nó. Kiếp trước, sau khi hai người hoàn toàn hết tiền tiêu, Phùng Song Song mới lấy số tiền này ra dùng, lúc đó nàng còn đặc biệt mua một chai nước uống, Lý Thần Dương vẫn còn nhớ rõ mùi vị đó, nó rất ngọt cho dù chỉ là nước bí đao.

“Tiền, nhưng giờ phải làm gì mới có tiền đây.”

Một lần nữa trở về thời tuổi trẻ, Lý Thần Dương không muốn sống lại cuộc sống vất vả như thế này, lại càng không muốn lặp lại bị kịch kiếp trước, cho nên hắn nhất định phải kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.

Nhưng mà, phương pháp kiếm tiền còn không có nghĩ ra, ngược lại là một cơn buồn ngủ ập tới, Lý Thần Dương nằm trên giường, dứt khoát nhắm mắt lại, quyết định bây giờ cái gì cũng không muốn nghĩ nữa.

Dù sao bây giờ những chuyện xảy ra trên bản thân hắn đều quá mơ hồ, rất cần nghỉ ngơi để lấy lại trạng thái tinh thần tốt nhất. Hoặc có lẽ là hắn muốn biết có phải hay không đây tất cả đều chỉ là mộng.

Tỉnh lại một lần nữa, cũng chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, ánh nắng soi qua cửa số cạnh quầy bếp, tạo thành ánh sàng và bóng tối như lưới tản nhiệt trên mặt đất.

Lý Thần Dương bỗng nhiên ngồi thẳng dậy. Thân thể hắn đã ướt đẫm mồ hôi, quần áo có chút sền sệt. Mở điện thoại lên nhìn vào đồng hồ, bây giờ là 11 giờ 30 phút. Hắn ngủ một giấc là hơn bốn tiếng đồng hồ, điều quan trọng nhất là đây không phải là mộng.

Thân thể trẻ tuổi thật tốt, chỉ ngủ hơn bốn tiếng đồng hồ, Lý Thần Dương cảm giác thân thể mình đã hoàn toàn khôi phục, thần thanh khí sảng, toàn thân trên dưới đều tràn đầy khí lực.

“Phùng Song Song còn một khoản thời gian nữa mới tan làm”

Lý Thần Dương đứng dậy, đi đến phòng bếp, mở khóa vòi nước rửa mặt, lại đi phòng vệ sinh, hướng về phía tấm gương nhìn một chút.

Lúc này hắn mới nhìn ra mình bây giờ là dạng gì. Mái tóc dài lộn xộn như ổ quạ, tóc mái thì dài, lông mày trái và mí mắt trên bị che đi, không có gì ngạc nhiên khi nhà máy điện tử bên Phùng Song Song không muốn nhận mình, bề ngoài trông không đáng tin lắm. Kéo tóc mái xuống hơn nữa, vừa đủ để che luôn mắt trái.

“Chết tiệt, nhìn có khác gì thằng trẻ trâu không”- Lý Thần Dương không khỏi tự chửi bản thân.

Hắn lúc này còn là một cái phi chủ lưu dư nghiệt.

Chờ đến lúc kiếm được tiền, liền phải đi làm một kiểu tóc mới thôi. Điều duy nhất khiến hắn vui vẻ đó là khuôn mặt ngây ngô, da thịt trắng noãn, và rất đẹp trai.

Dường như đã có mấy đời.

“Xin chào tuổi mười tám, ta đa trở lại” – Lý Thần Dương mỉm cười trong gương.

Sau mấy chục năm sống ở kiếp trước, hắn đã mất đi mối tình đầu của mình, chưa kể hắn bị người ta nói là ăn cơm mềm khi lấy được vợ, Lý Thần Dương luôn cảm thấy mình là một kẻ thất bại.

Mặc dù biết rằng trong lòng họ ghen tị với việc có một người vợ là bà chủ bất động sản, hâm mô chính mình có cuộc sống mơ ước mà không cần phải làm việc chăm chỉ.

Nhưng trong lòng tự hỏi, đó có phải là cuộc sống mà hắn mong muốn không?

Không phải.

Phùng Song Song một mực là cái gai trong lòng của hắn, để cho hắn từ đầu đến cuối không cách nào buông tay.

“Phùng Song Song, đời này, em đừng mơ trốn khỏi Ngũ Chỉ Sơn của anh.”

Lý Thần Dương siết chặt nắm đấm, âm thầm hạ quyết tâm.

Được trở lại mười mấy năm trước, đối với Lý Thần Dương mà nói chình là thượng thiên ban ân. Lần này, nếu Phùng Song Song lại rời bỏ hắn một lần nữa vì bệnh tật, vậy thì quá thất bại, bệnh của Phùng Song Song hắn biết rõ, tuyệt đối sẽ không giẫm lại vết xe đỗ đó một lần nữa.

Lại là rầm một tiếng, cánh cửa mở ra, loại cổng sắt này cũng có một chỗ tốt, chỉ cần trong nhà có người cũng không cần lo lắng có kẻ trộm.

Lý Thần Dương từ phòng vệ sinh đi ra. Tiếp đó liền thấy Phùng Song Song bưng một cái hộp cơm vui sướиɠ từ ngoài cửa tiến vào.

Gương mặt trẻ trung, xinh đẹp luôn mở nụ cười ngọt ngào, tựa như hoa đào tháng ba, làm tươi mát lòng người.

Thấy Lý Thần Dương có vẻ ổn, Phùng Song Song vội vàng đóng cửa lại, chớp chớp đôi mắt tròn trịa, nói: "Chân anh không sao chứ?"

"Không sao, ngủ một giấc đi."

Lý Thần Dương nhìn hộp cơm trên tay Phùng Song Song.

"Trưa nay ăn gì thế."

Phùng Song Song tháo túi nilon quấn quanh hộp cơm, đặt lên chiếc bàn duy nhất trong phòng, mở hộp cơm ra, nheo mắt to nói: "Anh thật may mắn, buổi trưa có món khoai tây hầm và thịt gà, dì nấu ăn cũng đặc biệt cho em vài miếng thịt."

Căn tin của nhà máy điện tử là dạng gì, hắn biết tất cả mọi thứ, người ta nói đó là gà hầm khoai tây, trên thực tế, căn bản không có gà, phần lớn là khoai tây, hộp cơm trưa của Phùng Song Song, có ba miếng thịt, như thể nó được đặt đặc biệt trên đó, và con gà về cơ bản là vị trí của cổ và bộ xương, Lý Thần Dương rất nghi ngờ, bọn họ mua xác gà, may mắn thay, không phải cổ vịt.

Mặc dù thức ăn ảm đạm, nhưng Lý Thần Dương đói cả một đêm đến sáng, không khỏi nuốt nước bọt.

"Ha ha, anh đói bụng thì ăn trước đi."

Phùng Song Song nhét hộp cơm vào tay Lý Thần Dương.

Sau đó nàng đứng dậy dời chiếc ghế nhựa màu đỏ duy nhất trong phòng, đặt bên cạnh Lý Thần Dương, nói: "Ngồi ăn đi, ăn từ từ, anh ăn luôn mấy miếng thịt gà này đi"