Trước khi đến cái ngày quái quỷ nào đó, Ngôn Mặc đã điện Ngôn Ngạn xách theo Sở Nhạc quay trở về quản lý công ty.
Với ý chí cầu may mãnh liệt, Ngôn Mặc chỉ ước gì mình giống như nguyên tác, biến thành beta quách luôn cho rồi!!!
Tự nhốt mình trong phòng, Ngôn đại thiếu gia buồn rầu nghĩ, ở thêm vài ngày nữa thôi mình sẽ bị tự kỷ.
Nhìn xem, đến cả cái tay của mình cũng tự có ý thức riêng, biết nói chuyện được luôn rồi này!!!
“Ba, ba có nghe con nói không? Ba!!!”
Ngôn Mặc úp mặt vào gối, rầu rĩ nói, “Tay à, mày đừng gọi tao là ba, mặc dù chúng ta cùng một cơ thể, nhưng tao không thể đẻ ra một cái tay biết nói đâu!”
Ngôn Ngạn: “....”
Hắn gượng gạo nói: “Ba!! Ba đừng tự nhốt mình nữa, sẽ bị hoang tưởng.”
Ngôn Mặc nước mắt lưng tròng, “Không hoang tưởng!! Ta hiện giờ chỉ là một nhân ngư bị bỏ rơi thôi!!! Hu hu, mình phải trở về biển lớn, ở đây không ai cần mình cả hu hu!!!”
Ngôn Ngạn: “....”
Gọi 110, ngay và luôn!!!
Sở Nhạc nhìn thấy Ngôn Ngạn ra hiệu, liền chạy đi tìm người đến phá cửa phòng.
Không biết ba ba bọn họ học ở đâu cái kiến thức vặn vẹo gì mà nhìn con người ra con cá?! Còn đòi tìm bồn nước nhảy vào?!
Ngôn Ngạn cố gắng duy trì sự thanh tỉnh không còn bao nhiêu của ba ba nhà mình, ôn tồn nói, “Ba!! Ba không phải nhân ngư, ba chỉ bị say thôi!!”
Ngôn Mặc càng lúc càng mơ màng, nằm lăn lóc trên giường, nhưng vẫn không quên phản bác, “Nói bậy, ta không có uống rượu!!”
“Nhưng pheromone của ba là hương rượu ngâm đào!!”
“....”
Ngôn Mặc trợn tròn mắt, lờ đờ hốt hoảng bật dậy, “Thật sao???”
Ngôn Ngạn gật đầu chắc nịch.
Ngôn Mặc có chút đau đầu, khó chịu nhíu mày, lắc lắc đầu “Có người uống rượu trái cây mà say sao?”
“Có!! nồng độ cồn trong pheromone của ba rất cao.”
“Ai nói?”
“Bác sĩ nói.”
“Ah, là phù thủy nói.”
“Bác sĩ.”
“Phù thủy.”
“....”
“Phù thủy độc ác, dám biến ta thành bọt biển, đừng mơ sẽ lừa được ta, ta không mở cửa. Ta muốn trở về biển lớn!!!”
“......”
Giọng nói của Ngôn Ngạn càng lúc càng bất đắc dĩ, “Ba, con không phải phù thủy, con là người của bạch mã hoàng tử đến đón ba đi!!”
“Thật không?”
“Thật!!”
"Nói dối!!! Trong thế giới nhân ngư không có bạch mã hoàng tử!!!" còn không quên lầm bà lầm bầm, "Chỉ có cưỡi bạch tuộc thôi, bạch mã làm sao bơi được dưới nước?!!"
Ngôn Ngạn: "......"
Là lỗi do hắn, hắn quên mất truyện cổ tích viết thế nào?!!
Tuy vậy, Ngôn Ngạn vẫn cố gắng vớt vát, "Hoàng tử cưỡi bạch mã có cánh, biết bay trên mặt nước."
"Lại nói dối!!" Ngôn Mặc híp mắt phản bác, giọng đầy hồ nghi, "Ngươi nhất định là phù thủy, ngựa có cánh không có thật."
Ngôn Ngạn: "...."
Thế con nửa người nửa cá là có thật à? Có thật à??
“.....”
Ngôn Mặc ở trong phòng, loạng choạng bò dậy, cả người lắc lư như cá thổi bong bóng, cười hì hì, “Đuôi của ta đẹp không?”
“..... Đẹp.”
Mặc dù chưa thấy loại sinh vật đó bao giờ, nhưng nịnh nọt là chân ái!!!
Ngôn đại thiếu gia nghe vậy liền gân cổ giãy nảy, “Ngươi là phù thủy, hoàng tử không biết ta là nhân ngư, ngươi chỉ muốn lừa ta mở cửa phòng.”
“.....”
Ngôn Ngạn im lặng hồi lâu, lại nói, “Ba, con đúng là phù thủy, nhưng hiện giờ con là phù thủy tốt, con muốn giúp ba và hoàng tử ở bên nhau.”
Phù thủy hiện giờ đều rất lương thiện, thật đó!!!
Ở trong phòng, cách một cánh cửa, Ngôn mặc buồn bã lắc lắc đầu, đôi mắt mông lung chực chờ bật khóc, “Không đi đâu, chúng ta không có kết quả tốt!!”
“Sẽ tốt!!” Ngôn Ngạn an ủi, “Con là phù thủy, con có thể cho ba thật nhiều điều ước.”
“Không đâu!!” Ngôn Mặc lắc lắc thân mình như con lật đật, sụt sùi, “nhưng chúng ta không phải cùng một giống loài.”
“..... Con giúp ba biến đuôi thành hai chân!!”
Dù sao hắn cũng là phù thủy, Ngôn Ngạn tự thôi miên chính mình!!!!
“Không được!!!” Ngôn meo meo ôm gối lăn lóc khóc ròng, “Nhưng hoàng tử là một con chó! Giống loài khác biệt sẽ không có kết quả tốt.”
“.....”
Ngôn Ngạn hít một hơi thật sâu, “Ba, trước đây những tháng quên tiêm thuốc ức chế, mỗi lần đến kỳ phát tình ba luôn tự nhốt mình trong phòng cũng là như thế này?” Nếu hôm nay Sở Nhạc không tinh ý phát hiện ra Ngôn Mặc quên đem theo xịt khử mùi pheromone, rồi lật đật chạy lên tầng năm, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì?!!
“Không có!!” Ngôn Mặc lắc lắc đầu, thổi bong bóng phì phì, “Trước đây ta đều biến thành nhân ngư!!”
Hiện giờ còn ở trên cạn, chưa biến thành nhân ngư!!
Ngôn Ngạn đưa tay đỡ trán, cố gắng quên đi thiết lập phù thủy của mình, “Ba, ba mở cửa cho con được không, dù tuyến thể hiện giờ của ba không thể tiêm thuốc ức chế nhưng có phù thu ..... à không, bác sỹ chăm sóc vẫn tốt hơn.”
Ngôn meo meo tức giận phản bác, “Nhân ngư không thể ra ngoài!!! Ra ngoài sẽ bị người khác bắt đi làm thí nghiệm, sẽ bị rất nhiều người đánh đập, ta phải trở về biển lớn!!!”
“......”
“Ah ….. mùi biển lớn, có mùi biển lớn!!Ta phải về biển lớn!”
Giọng hô hào đầy vui mừng của Ngôn Mặc lập tức khiến cho chuông báo động trong lòng Ngôn Ngạn reo vang, dây thần kinh run rẩy kêu ong ong, hắn siết chặt nắm đấm, quyết tâm muốn tông cửa xông vào.
Ngoài cửa truyền đến tiếng rầm rầm khó hiểu, Ngôn Mặc tò mò tìm kiếm biển lớn, trên tay lại không ngừng vang lên giọng nói kích động, “Ba!! Ba nghe con nói, không được nhảy vào nước, ba hiện giờ chưa thể biến thân, nhảy vào nước sẽ tan thành bọt biển, tránh xa những chỗ có nước ra! Ba, ba…!!!
Nhưng mọi sự la hét của Ngôn Ngạn đều không có chút tác dụng với con người bước chân cao chân thấp ở bên trong, Ngôn meo meo lảo đảo đi như người say tìm rượu, đôi mắt mất đi tiêu cự, loạng choạng mò mẫm về phía cửa sổ đóng chặt, cười hì hì.
“..... Biển lớn ….. biển lớn!!”
Ngôn Ngạn càng nghe càng hoảng hốt, gấp rút liên hệ cơ quan cứu hộ, cánh cửa hợp kim trước mặt được thiết lập ngăn mùi pheromone bị hắn tông đến biến dạng nhưng vẫn không mảy may dịch chuyển.
Nào ngờ, đầu dây bên kia đột nhiên vang lên tiếng cưa laser rất nhỏ, nhưng vẫn bị Ngôn Ngạn nghe được, một lúc lâu sau, lại truyền đến tiếng Ngôn mặc hét lên bên tai.
Con ngươi Ngôn ngạn co rút, cả người cứng đờ như vừa bước ra từ hầm băng.
Không thể nào …. không thể ….
“Hoàng tử chó con!!! Ngươi sao lại đến đây??”
Chỉ với một câu nói, Ngôn Mặc đã trực tiếp khiến cho Ngôn Ngạn từ hầm băng tỉnh lại.
Qua quang não, truyền đến một giọng nói từ tính ấm áp, “Em đến tìm anh, lần sau không được tự nhốt mình nữa, ngoan!!”
Ngôn Mặc trợn mắt, vội vàng rút lui về sau, lấy hai tay che đùi, “Đừng đến đây!!”
Vị Hoàng tử chó con nào đó lập tức tủi thân, “Anh không thích em đến tìm anh sao? Anh không thích em nữa sao?”
“Không phải!!” Ngôn meo meo rối rắm, “Ta là nhân ngư, chúng ta khác giống loài sẽ không có kết quả tốt!!”
“Không sao, em có thể cùng anh trở về biển lớn!”
Ngôn Mặc lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt lã chã, “Ngươi là chó con, ngươi không biết bơi!!”
Bạch Cẩm: “....”
Ngôn Ngạn: “.....”
Thợ bẻ khóa vừa tức tốc chạy đến: “....”
Bạch Cẩm hít một ngụm khí lạnh, thuận theo dụ dỗ, “.... Em không còn là chó con nữa, hiện tại em đã là chó lớn, chó lớn biết bơi, có thể cùng anh trở về biển lớn.”
Nghe vậy, Ngôn Mặc nín khóc, đôi mắt ngập nước mở to, ngơ ngác hỏi, “Thế vương quốc chó thì thế nào??”
“....”
Excuse me, cho hỏi vương quốc chó nằm ở đâu dị???
Bạch Cẩm cười gượng, vừa nhỏ giọng trò chuyện vừa chầm chậm tiếp cận Ngôn Mặc, “Anh quên rồi sao, anh đã sinh cho em một quả trứng.”
Ngôn Ngạn: “....”
Vừa nghe được mình đã sinh trứng, Ngôn Mặc hai mắt trợn to, chôn chân đứng như trời trồng, đến phản kháng cũng quên mất, chau mày ngẫm nghĩ.
Một lúc lâu sau, điệu bộ không thể tin được của cậu vẫn không biến mất, cắn cắn ngón tay, quả đầu bù xù rối rắm trong cực kỳ đáng yêu, len lén nhỏ giọng thắc mắc, “Nhưng em là chó mà, chó thì sao lại sinh trứng?”
Bạch Cẩm buồn cười giơ tay tiếp được cả người Ngôn meo meo, an toàn giữ được người ngồi xuống giường, ôn tồn giảng giải, “Anh quên rồi sao? anh là nhân ngư, nhân ngư sẽ sinh trứng, nhưng bên trong vẫn là chó con.”
“Oa!!” Ngôn Mặc bất ngờ, kinh hỉ cười khúc khích, “Vậy em để cho quả trứng chó của chúng ta kế thừa vương vị sao?”
Bạch Cẩm: “...... Đúng vậy!!!”
Ngôn - quả trứng chó kiêm phù thủy cưỡi bạch tuộc - Ngạn: “.....”
Tôi hoài nghi có người đang chửi tôi, nhưng tôi không có chứng cứ!!!
Tôi không xứng làm người nữa sao?!!
Quan trọng hơn là, trứng chó là thứ gì??? Thứ đó có tồn tại trên đời à??
Dành ra hai mươi phút dỗ dành Ngôn Mặc đi ngủ, cả Bạch Cẩm ở bên trong và Ngôn Ngạn ở bên ngoài đều thở phào nhẹ nhõm.
Qua quang não trên tay Ngôn meo meo, bầu không khí giữa hai alpha trầm mặc lạ thường, có chút giằng co khó hiểu.
Không lâu sau, Ngôn Ngạn lên tiếng, “Chú Cẩm, hiện giờ chú không có pheromone, không thể cảm nhận được sự khó chịu của ba, cũng không thể giúp đỡ ba vượt qua kỳ phát tình!”
Bạch Cẩm cởϊ áσ sơ mi, thong dong đáp, “Tuyến thể của alpha khác với omega, tuyến thể của omega rất yếu ớt, thừa nhận tổn thương là vĩnh viễn, nhưng tuyến thể của alpha lại có sức tái sinh rất mạnh, cho dù ta đã tự tay moi hết chúng ra, nhưng chỉ cần có được sự dẫn dụ của bạn đời, tuyến thể vẫn có thể hình thành trở lại.”
Ngôn Ngạn: “..... Vậy ... để con chuẩn bị dịch dinh dưỡng cho hai người!!” Dừng một chút, lại cẩn thận nói, “Trước đây, con không biết ba phát tình sẽ như thế này.” Nếu biết, hắn đã không để cho ba ba tự nhốt mình trong phòng.
“Con biết pheromone của ta có mùi gì không?” Bạch Cẩm đau lòng nói, “Là mùi biển sâu.”
Một omega đã bị đánh dấu hoàn toàn mà không có alpha bên cạnh, khó khăn thế nào ai cũng đều biết. Sự ỷ lại, sự tin tưởng, sự chờ đợi, sự tìm kiếm, sự thống khổ, nhớ nhung, đơn độc, vô lực….. tất cả những thứ đó sẽ thông qua pheromone mà bộc phát. Cho dù có tiêm thuốc ức chế, những cảm xúc này cũng không hề biến mất, chỉ là đã bị chủ nhân kìm nén trong lòng mà thôi!!
Đó là lý do có rất nhiều omega sau khi mất bạn đời đều sẽ tìm cách chết theo.
Ngôn Mặc là người thế nào bọn họ đều biết, sẽ không có chuyện cậu ấy quên mất tiêm pheromone, mà chỉ là muốn để cho kỳ phát tình giải tỏa những suy nghĩ tiêu cực tận sâu trong đáy lòng, tự thu mình lại trong vỏ ốc, không để cho ai biết.
Cũng vì vậy, những cảm xúc bị phóng đại bởi tuyến thể liền kí©h thí©ɧ não bộ say khướt, tạo ra một thế giới hoang tưởng rằng cậu muốn trở về biển khơi.
Đến bây giờ, Ngôn Ngạn mới vỡ lẽ, thì ra từ trước đến nay, ba ba chỉ là giả vờ cường đại, giả vờ hung hăng, giả vờ vui vẻ, giả vờ tỏ ra mình có thể gánh vác mọi thứ.
Tận sâu trong thế giới nhỏ bé của ba, chỉ là một linh hồn yếu ớt đóng chặt cửa, tự mình liếʍ láp vết thương của chính mình.
Nếu hôm nay, không có người mạnh mẽ xông vào thế giới ấy, linh hồn đó vẫn sẽ tiếp tục bị những cảm xúc tiêu cực vùi lấp, dần dần biến mất.
Ngôn Ngạn bàng hoàng nhận ra, bản thân hắn cái gì cũng không làm được, từ đầu đến cuối chỉ càng gây thêm phiền phức cho ba ba.
Những ngày sau đó, Tổng giám đốc của Giải trí Ngôn Tinh đi làm trở lại, còn hiệu suất hơn trước đây gấp mấy lần, quản lý công ty tốt hơn trước đây gấp mấy lần.
Để không phải trở thành gánh gặng, chỉ có cách nhanh chóng trưởng thành!!!
Tuy vất vả, nhưng luôn có Sở Nhạc bên cạnh ủng hộ, nhìn lại bản thân mình ngày xưa, Ngôn Ngạn tự cảm thấy bản thân mình như đã qua được mấy đời.