Chương 1-2

Tần Chí nhanh chóng viết rồi vẽ lên giấy, cả buổi chiều nhốt mình trong thư phòng, liệt kê những vật dụng cần chuẩn bị.

Tận thế còn một tháng nữa bắt đầu, khoảng thời gian này cực kì thiếu thốn, ngay cả việc mua đồ làm sẵn cũng mất rất nhiều thời gian và tiền bạc, hơn nữa, hắn còn có rất nhiều thứ muốn sửa đổi và tùy chỉnh, việc này càng mấy nhiều thời gian công sức hơn.

Về phần tài chính...

Tần Chí nhìn danh sách vật phẩm trên giấy, lâm vào trầm tư, dựa theo kế hoạch của hắn, có trăm ngàn thứ không thể lấy được.

Hắn là phú nhị đại, cha mẹ qua đời khi hắn còn học cấp ba. Trương Tri, học sinh của cha hắn đã nhận là người giám hộ tạm thời cho hắn đến khi đủ tuổi trưởng thành.

Một lượng lớn tiền mặt cha mẹ để lại đã bị hắn trẻ tuổi ngu ngốc phung phí, tiền kiếm được đã dùng gần hết, còn có một ít bất động sản, hẳn là có thể đổi thành rất nhiều tiền, còn có thư pháp và tranh cổ, mặc dù hơi có lỗi với người cha thích sưu tầm đồ cổ, nhưng tận thế ập đến, những thứ này đều vô nghĩa, tốt hơn hết là bán đi, đổi lại một con đường sống.

Hạ quyết tâm, Tần Chí lập tức gọi điện cho luật sư riêng, yêu cầu bán lại toàn bộ bất động sản mà cha để lại, đồng thời cũng bán hết những thứ có giá trị, đổi lấy tiền càng nhiều càng tốt. Trương Tri đã trong coi những tài sản thừa kế này, nhưng sau khi hai người kết hôn, Trương Tri không còn can thiệp nữa, hắn có thể tùy ý xử lí.

Tần Chí dự định xin Trương Tri một ít tiền, số tiền từ tài sản của cha hắn phải mất một thời gian mới lấy được, mà không có tiền thì mọi thứ đều là nói suông, hắn phải nhanh chóng chuẩn bị, dùng tiền của Trương Tri mua thêm vật dụng cho hai người, chuẩn bị cho cuộc sống sau này.

Chớp mắt mà đã hơn bảy giờ tối, ngoài cửa sổ ánh đèn leo lét, Trương Tri đã về.

Tần Chí nghiêm mặt ngồi trên ghế, ngón tay siết chặt tay vịn. Hắn không biết phải đối mặt với Trương Tri như thế nào. Beta này, bạn đời hợp pháp của hắn, đã đưa hết tất cả của mình cống hiến cho hắn nhưng lại bị hắn chà đạp và làm nhục hết lần này đến lần khác, ngay cả sau khi hắn tàn tật trở thật trói buộc nặng nề vô dụng nhất, anh vẫn dùng thân thể ốm yêu của mình thay hắn gánh vác cả bầu trời, chưa từng rời đi.

Những cảnh tượng trong quá khứ lũ lượt hiện về trong tâm trí, khiến hắn vừa xấu hổ vừa đau lòng.

Nhưng may mắn là, mọi thứ vẫn còn thời gian sửa đổi.

Tần Chí hít sâu một hơi, sắp xếp lại cảm xúc bị kìm nén, đứng dậy đi xuống lầu.

Khi đến cầu thang, Trương Tri vừa mở cửa bước vào với hộp đồ ăn trên tay, chắc là mua từ nơi nào đó.

Tần Chí đứng trong bóng tối nhìn chằm chằm Trương Tri một cách thèm thuồng, không muốn rời mắt khỏi anh nữa.

Trương Tri là chủ một công ty niêm yết, một beta phổ biến nhất trong xã hội, anh lớn hơn hắn sáu, bảy tuổi, hiện tại đã ngoài ba mươi.

Xét về ngoại hình, Trương Tri có khuôn mặt miễn cưỡng được xem là đẹp nhưng không phải gu của Tần Chí, anh cao và khỏe hơn hầu hết Omega, nhưng so với Tần Chí gần 1m90 thì anh có vẻ hơi "nhỏ xinh". Ngồi ở địa vị cao trong thời gian dài, quản lí một công ty lớn cho nên Trương Tri luôn có khí chất lạnh như băng, không gần gũi với người lạ.

Tần Chí chưa từng trải qua lạnh nhạt của người này. Cho dù Trương Tri có nghiêm khắc hay thờ ơ với người khác thế nào, anh đối với hắn lúc nào cũng là sủng nịch, cũng chỉ đối với hắn mới nở nụ cười.

Chỉ là từ khi hai người kết hôn, tươi cười của Trương Tri dần biến mất dưới sự tàn phá có chủ đích của hắn.

Trương Tri là một người rất xuất sắc, anh sẽ không thua Alpha bình thường về nhiều mặt, anh là một người ưu tú trong đám người từ khi còn rất trẻ. Anh trưởng thành, vững vàng, bình tĩnh và tự chủ, không bao giờ thất thố trước những vấn đề lớn.

Nếu không gặp phải mình, Tần Chí nghĩ, có lẽ Trương Tri đã gặp được một người đối xử tốt với anh, có gia đình, có con cái, sống một cuộc đời hạnh phúc.

Nhưng cho dù bây giờ anh có muốn buông tay thì cũng đã quá muộn, tận thế sắp đến, trên đời này không ai có thể chăm sóc Trương Tri tốt hơn hắn.

Tần Chí bình tĩnh lại một lúc, đi xuống lầu. Trương Tri treo áo khoác lên, thay dép đi trong nhà, cầm hộp thức ăn chậm rãi đi vào bếp. Sắc mặt anh tái nhợt, một tay ôm chặt bụng dưới, một bên lấy thức ăn trong hộp ra hâm nóng, thân thể gầy yếu như nhũn ra.

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Tần Chí quặn lên, phảng phất bị vô số bàn tay nhéo biến dạng, đau đến nỗi hít thở không thông.

Làm sao hắn có thể quên rằng thời gian này là đúng một tuần sau khi Trương Tri sảy thai?

Những năm gần đây, tỉ lệ sinh sản của Beta đã dần giảm xuống. Lúc còn trẻ, Trương Tri là một Beta bận rộn với công việc và không chú ý nhiều đến tình trạng thể chất của mình, cho nên khi kết hôn với Tần Chí một thời gian vẫn chưa có thai.

Cũng là thời gian đó, Trương Lạc Nguyệt hoàn toàn dung nhập vào Trương gia, một Omega có pheromone hương hoa hồng là cháu trai của Trương Tri, tuy mới ngoài hai mươi nhưng cực kì nhu thuận và xinh đẹp, đem Tần Chí chọc đến vui vẻ, đùa bỡn trong tay.

Trương Tri cảm nhận được từ nguy cơ Trương Lạc Nguyệt, vì thế đã dùng hết thủ đoạn để tẩm bổ chính mình, củng cố mái ấm gia đình, đáng tiếc, thể chất của anh không thích hợp mang thai, đứa trẻ ở trong bụng anh chỉ sống vỏn vẹn có hai tháng trời.

Một tuần trước, Trương Tri trên đường về vì mệt nhọc quá độ mà sanh non, ở bệnh viện một ngày lại quay về công ty bận rộn, không có thời gian nghỉ ngơi, cho tới bây giờ vẫn còn đau bụng, tùy thời đều có thể ngã xuống.

Tần Chí trong lòng quặn thắt, hắn nhớ lại cảnh Trương Tri khập khiễng trong băng tuyết cõng một tên què trên lưng ở căn cứ Hãn Hải kiếp trước, lục tung đống rác kiếm ăn bị người ta xua đuổi khắp nơi.

Nếu kiếp trước hắn đối xử với Trương Tri tốt hơn một chút, hắn cũng sẽ không phải hối hận và xấu hổ đến mức này.