Chương 3: Thời Triệt

Chưa qua nửa giờ, miếng thịt kia đã bị Tiêu Tinh Thuần ăn sạch sẽ.

Nguyên nhân rất đơn giản, hắn có thể làm như thế là vì đã biết thân phận của cô có chút kiêng kị, hoặc là hắn thật sự không phải người xấu, chỉ là không biết tại sao lại đến đây. Ngoại trừ điều này thì cô cũng không nghĩ ra lý do nào mà hắn lại kiên nhẫn với một tù nhân như vậy.

Thịt bò ăn rất ngon.

Nhung cô vẫn chưa no.

Đồ ăn đã khơi lên sự thèm muốn, thà không ăn còn hơn.

"Grr......" Bụng cô kêu lên một tiếng rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh này.

Cuộc đời cô chưa từng lúng túng như lúc này, khuôn mặt tinh tế như tượng tạc xuất hiện vài vệt ửng hồng.

"À......" Người đàn ông phát ra một tiếng cười rất nhỏ, hắn bưng mâm đi ra ngoài, trước khi đi còn khóa cửa lại lần nữa. Lần này Tiêu Tinh Thuần chắc chắn hắn đang lo cho an toàn của cô.

Tuy cô không hiểu sao người này lại làm như vậy, nhưng tạm thời cô cũng không gặp nguy hiểm gì. Một khi đã như vậy thì cô sẽ ăn sạch thanh long và thức ăn mà hắn mang đến.

Ăn xong mới phát hiện người đàn ông này vẫn luôn nhìn cô, trong mắt hắn rất hứng thú.

"Cô không sợ à?"

Tiêu Tinh Thuần ngẩn người.

Thật ra không thể nói là sợ, nhiều ngày qua cô cũng chỉ thấy bực bội thôi. Cô thậm chí còn không lo lắng về mình hơn là gia đình, cô sợ lỡ như mình chết, cha mẹ và hai anh trai sẽ đau lòng mất.

Về phần gia tộc của cô, năm năm trước cha cô đã định cô là người thừa kế, hai anh trai cũng thuận theo ý cha mẹ, bởi vì bọn họ không gánh vác được tương lai của Tiêu gia.

Đủ loại lo lắng, khuôn mặt thanh tú giăng đầy mây đen.

Ánh nắng lặng lẽ chiếu vào trong phòng, thắp sáng mọi cảm xúc trên mặt cô gái.

Thời Triệt nhấp môi, ánh mắt tối sầm lại, ngay cả hắn cũng không nhận ra, bàn tay đặt cạnh người hắn đang từ từ nổi gân xanh.

Bộ dáng cô nhíu mày trầm tư hàm chứa u sầu khiến ánh sáng bên ngoài cửa sổ dần trở nên lạnh lẽo. Khi Thời Triệt hoàn hồn lại thì kim đồng hồ đã xoay nửa vòng, hắn xoa xoa đuôi mắt cứng đờ, trong lòng nổi lên một trận hoảng hốt không rõ nguyên nhân.

Thời Triệt không hỏi cô nữa, ánh nắng chói chang, nhiệt độ trong phòng cũng tăng dần.

Thanh âm kéo màn quấy nhiễu sự tĩnh lặng, trong mắt cô lại bắt đầu cảnh giác, nhìn chằm chằm từng động tác của Thời Triệt.

"Ngủ một lát đi."

Trong phòng khôi phục lại vẻ tối tăm, cũng ngăn cách những ánh nhìn chăm chú không có thiện cảm kia. Thời Triệt ngã vào trên sô pha, chỉ chỉ giường, sau đó dựng ngón trỏ trên môi, ý bảo cô yên lặng mà ngủ đi.

Hắn đưa lưng về phía cô, bộ dáng thẳng thắn của hắn khiến cô rất tò mò.

Qua hồi lâu, hô hấp của hắn đều dần, Tiêu Tinh Thuần nhẹ nhàng dịch đến mép giường, đi qua nhìn hắn trong chốc lát, sau đó lại suy tư mà nằm xuống giường.

Người đàn ông này rất thú vị, hắn không giống những người trước đó, nhưng lại bị quan hệ nào đó buộc chặt lại. Điều mà cô tò mò nhất là hắn không hề bị vấy bẩn, ngược lại còn sạch sẽ như một trang giấy trắng, vừa rồi hắn liên tục đỏ tai, thái độ che giấu vụng về này thật sự rất ngây thơ.

Tiêu Tinh Thuần gợi lên ý cười nghiền ngẫm.

Hắn rốt cuộc là ai vậy.

Cô xoay người nhắm mắt lại.

Mặc kệ, ngủ trước đã, bảo trì thể lực rất quan trọng.

-

Hoàng hôn bao phủ khắp nơi, gió đêm thổi tan đi khí nóng ban ngày, chỉ có hạt cát dưới chân là lưu giữ nhiệt độ như cũ.

Thời Triệt đi ra ngoài một lần xong liền quay về, cô gái vẫn đang nằm ngủ trên giường. Cô ngủ rất sâu, mặt mày yên tĩnh ngoan ngoãn, hắn nhìn chăm chú một lúc lâu, rốt cuộc cũng nhìn được một chút ngây ngô không dễ phát hiện.

Tuổi của cô không lớn lắm, chỉ khoảng chừng hai mươi, nhưng một cô gái trẻ tuổi như vậy lại khiến người ta nhìn không ra cảm xúc trong mắt.

Tiêu Tinh Thuần sớm đã bị âm thanh đóng cửa của hắn đánh thức, bàn tay giấu dưới chăn trộm sờ soạng quần áo trên người, ăn mặc kín đáo lại.

Nhận thấy hắn đang quan sát đồ ngủ của mình, cô muốn xem xem hắn sẽ làm gì.

Kết quả hắn thật sự chỉ là nhìn xem, cũng không đυ.ng một ngón tay nào vào cô. Nếu cứ giả vờ như vậy thì không có nghĩa gì, cô làm bộ đột nhiên mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú trên đỉnh đầu.

Trong tay hắn bưng một chậu nước, nhìn thấy cô tỉnh lại thì hoảng loạn quay đầu đi, bên tai lại nổi lên một mảng ửng hồng quen thuộc.

Chậu nước đặt ở trên mặt đất, hắn quay về sô pha mình ngủ mà ngồi xuống.

Xem ra hắn thật sự không có bất kỳ hành vi vượt rào nào, cũng chẳng sợ cô làm ra hành động gì mờ ám.

Tiêu Tinh Thuần thu hồi ánh mắt, không khách khí mà dùng chậu nước rửa mặt, rồi ăn sạch cơm trên bàn.

Ăn bánh mì với uống sữa vào buổi tối có hơi lạ, nhưng xung quanh liên tục sáng đèn nhắc nhở cô, người ở đây sinh hoạt ngày đêm bị đảo lộn.

"Tên anh là gì vậy?"

Đây là lần đầu tiên Thời Triệt nghe thấy giọng cô, thanh sạch dịu dàng, giống như dòng suối cùng chim hót đang vờn quanh trong khu rừng.

Hắn hơi giật mình, cái tay đang cầm ly dùng sức khiến khớp xương trở nên rõ ràng, lập tức trả lời.

"Thời Triệt."

Tiêu Tinh Thuần xác định tên này là thật, lại thấy Thời Triệt nâng mắt, chậm rì rì hỏi cô: "Còn cô?"

"Cô tên gì?"

Tuy cô không muốn lừa người đàn ông ngây thơ này, nhưng cô không chắc xung quanh có người đang nghe lén hay không, liền tuỳ tiện nói một cái tên.

"Diệp Thuần."

Diệp là họ của mẹ cô, cha cô là người si tình, năm đó thiếu chút nữa là cô đã mang tên này rồi.

Cho nên cũng không tính là lừa hắn.

Thời Triệt lẩm bẩm hai lần.

"Rất êm tai."

Hắn viết lại cái tên này vào lòng bàn tay, từ từ khép ngón tay lại nắm lấy.