Chương 2: Đánh mông cũng có thể chảy nước? Đồ dâʍ đãиɠ.

Chương 2: Đánh mông cũng có thể chảy nước? Đồ dâʍ đãиɠ.

Ngoài trời tờ mờ sáng, Đường Nguyên tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện trước mặt là bờ ngực rắn chắc, trên ngực mình còn có thêm một bàn tay khác.

Thấy y cử động, bàn tay trên bầu ngực chậm rãi xoa bóp lên trên.

Đường Nguyên: ?

Đường Nguyên nháy mắt liền tỉnh, vươn tay nhỏ dùng sức đẩy. Dùng sức đến mức chăn mỏng phủ trên thân người cũng rơi xuống, run rẩy hỏi: "Ngươi ngươi...... Ngươi ai?"

"Phu quân của em!"

Đỗ Thừa An nghiến răng nghiến lợi cử động nửa thân trên.

Đường Nguyên càng kinh ngạc, hoảng hốt quay sang trái phải xem xét, đây đúng là noãn các của mình mà.

Ngón tay nắm chăn mỏng, Đường Nguyên ngẩng khuôn mặt nhỏ hỏi: "Sao phu quân lại ngủ ở đây?"

Đỗ Thừa An hơi nhíu mày: "Em quên rồi?"

Đường Nguyên xem xét sắc mặt của hắn, căng thẳng đến mức cuộn tròn ngón chân nhỏ nhắn, cẩn thận mở miệng, "A, dạ."

Sắc mặt của Đỗ Thừa An tối sầm, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn ngốc nghếch, không giống như nói dối, ngực tức đến muốn nổ, tâm tình tốt đẹp từ đêm qua phút chốc mất tiêu.

"Đường Nguyên, tốt lắm, thế mà em lại quên."

"Ta... Ta đã làm gì sao?"

Đường Nguyên trợn tròn hai mắt xinh đẹp, trông đáng thương như sắp khóc.

Thế là mặc kệ cả người không mảnh vải che thân mà chui vào lòng của Đỗ Thừa An, muốn nắm lấy tay hắn mà không dám, giọng nói hơi chút nức nở vang: "Phu quân, xin lỗi, A Nguyên sai rồi."

Bên tai Đỗ Thừa An vang lên giọng nói khe khẽ mềm mại, ©ôи ŧɧịt̠ lớn vốn nhạy cảm, du͙© vọиɠ lại nổi lên. Đỗ Thừa An vừa tự trách bản thân không có nghị lực vừa cảm thấy hình như Đường Nguyên là yêu tinh giáng thế.

Nếu không sao lại nói câu nào là làm hắn hứng lên câu đấy.

Đỗ Thừa An kiềm nén cơn hứng tình trong lòng, lạnh lùng nói: "Sai chỗ nào?"

"...." Đường Nguyên cắn nhẹ môi, quả thật nghĩ không ra, nhưng từ những việc trải qua lúc nhỏ nói cho y biết, sai ở đâu không quan trọng, quan trọng là thái độ nhận sai của mình. Thế là đôi tay mềm mại nhỏ nhắn vươn ra, "A Nguyên chỗ nào cũng sai, mong phu quân trách phạt."

Đôi mắt Đỗ Thừa An hơi nheo lại, "Hửm? Đánh tay em là muốn cho cả phủ biết ta lén phạt vợ à."

Đường Nguyên liên tục lắc đầu, "Không có không có, A Nguyên không dám."

Đỗ Thừa An hừ nhẹ: "Em dám thật đấy chứ, nửa đêm dám câu dẫn ta lên giường."

Hai chữ "câu dẫn" khiến Đường Nguyên giật thót, chớp mắt đã rơi nước mắt xuống, tủi thân cực kỳ, "A Nguyên sẽ không câu dẫn chàng."

Thấy tiểu thê tử rơi lệ, tâm tình Đỗ Thừa An ngược lại rất tốt, nét mặt đứng đắn đàng hoàng vẫn còn nguyên, "Em không? Chẳng lẽ ta chủ động lên giường của em."

"Nhưng mà, nhưng mà.." Đường Nguyên ậm ừ nói, cẩn thận suy nghĩ, vẫn nhớ không ra, xoa xoa mắt, đáng thương nói: "Vậy, vậy phu quân muốn phạt thế nào, A Nguyên...... A Nguyên cũng đồng ý."

Khoé môi Đỗ Thừa An hơi cong lên, vỗ vỗ đùi, "Lại đây, ngồi lên."

"A."

Đường Nguyên không dám hỏi, cả quần áo cũng không dám mặc, dùng cả hai chân non mịn trắng nõn bò đến gần, vừa nâng một chân lên đã nghe giọng của Đỗ Thừa An nặng nề nói, "Cởϊ qυầи lót."

Đường Nguyên: "Hả?"

Đỗ Thừa An: "Em đã thấy ai bị phạt mà mặc quần chưa."

Vậy là... muốn đánh mông hả?

Đường Nguyên hơi sợ, lúc nhỏ bị cha đánh rất nhiều, đau vô cùng. Sức lực của phu quân mạnh như vậy, Đường Nguyên nghĩ thôi đã sợ run người, nhưng mà lại không dám cãi lời của phu quân.

Vậy nên động tác cởϊ qυầи lót cọ tới cọ lui thật chậm, ý đồ khiến mình lâu bị đánh mông hơn.

Ngón tay thon dài nắm lấy thắt lưng kéo ra, eo y vốn nhỏ nhắn, thoáng cái qυầи ɭóŧ đã rơi xuống, lộ ra chim nhỏ hồng hào, mắt Đỗ Thừa An không chớp mà nhìn chằm chằm, chưa kịp nhìn bướm non ẩn sau chim nhỏ đã bị Đường Nguyên ngại đến mức đỏ mặt vươn tay che lại.

Âm thanh mềm mại nho nhỏ, "Phu quân đừng nhìn."

Đỗ Thừa An cười, "Vì sao? Em là thê tử của ta, sao ta không thể nhìn."

Đỗ Thừa An rất ít cười, lúc cười lên làm khuôn mặt vốn đã đẹp trai càng thêm sáng sủa đẹp đẽ, Đường Nguyên ngắm nhìn đến ngơ ngẩn, không nghĩ được lý do mà cong môi nhỏ nói: "Không được là không được mà!"

Đỗ Thừa An bất động thanh sắc lấy chăn mỏng che lại ©ôи ŧɧịt̠ hơi nhô lên, thu hồi ý cười, "Cởi mau."

Sắc mặt hắn lạnh lùng làm Đường Nguyên hoảng sợ, sợ hãi cởϊ qυầи lót ra, hai tay nhỏ lần lượt vươn ta che lấy chim nhỏ và bướm non, ngại ngùng đến mức toàn thân nhuộm thành màu hồng nhạt vô cùng đáng yêu.

Ngoan ngoãn mà nói với Đỗ Thừa An: "Phu quân, cởi xong rồi."

Đỗ Thừa An thoáng nhìn lên đùi của mình, Đường Nguyên vội nâng chân khoá ngồi bên trên, hai tay còn không quên che lại nơi riêng tư. Đỗ Thừa An bất mãn nói: "Bỏ tay ra."

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Đường Nguyên hơi nhăn lại, "Không bỏ được không?"

Đỗ Thừa An cười lạnh, một tay bắt lấy hai tay nhỏ nhắn của y cố định ra sau, "Nói lắm thế."

Đường Nguyên tủi thân!

Tiểu thê tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi trong lòng, hơi thở Đỗ Thừa An dần nặng nề đi, ©ôи ŧɧịt̠ thô to bị chăn mỏng che lại ngẩng đầu lên bằng mắt thường có thể thấy được.

Mùi hương thoang thoảng vây quanh, Đỗ Thừa An chỉ nghĩ phải nhanh chóng ăn bé bánh trôi nhỏ này thật sạch sẽ.

Tay còn lại của hắn sờ lên bờ mông nhiều thịt mềm mại của Đường Nguyên.

Xúc cảm mềm mại dễ chịu làm hắn không nhịn được mà dùng sức niết nhẹ, thịt mông mềm mại theo kẽ hở của ngón tay tràn ra, lúc buông tay còn in hằn dấu tay rõ ràng.

Cả người Đường Nguyên hơi run rẩy, "Phu quân, đau."

Đỗ Thừa An kề sát vào vành tai tinh xảo, "Đau cái gì? Ta còn chưa dùng sức, xoa nhiều một chút lát nữa đánh mới không đau."

Đường Nguyên: "Thật sao?"

Đỗ Thừa An: "Phải, vậy em nên nói thế nào?"

Đường Nguyên mềm giọng, ngồi trong lòng hắn mềm mại cất tiếng, "Cảm ơn phu quân."

Đỗ Thừa An không nhịn được bật cười.

Đường Nguyên cắn môi, gấp gáp thở dốc. Thở đến mức cơn nứиɠ nơi bụng dưới của Đỗ Thừa An ngày càng tăng, hung ác mà giơ tay đánh một cái lên mông thịt, "Thở dôc cái gì? Đồ dâʍ đãиɠ."

"Ưm hức, A Nguyên không có da^ʍ."

"Không cái gì?" Lại đánh thêm một cái.

Đường Nguyên đau vô cùng, eo nhỏ vặn vẹo muốn trốn đi lại bị Đỗ Thừa An ghì chặt đánh thêm cái nữa.

"Đau đau, phu quân nhẹ một chút." Nước mắt Đường Nguyên không ngừng chảy xuống, chẳng những trốn không thoát mà còn ngày càng kề sát vào lòng Đỗ Thừa An, dường như làm như vậy có thể giảm bớt chút đau đớn.

Đỗ Thừa An bị động tác nhỏ của y lấy lòng, ôm Đường Nguyên lên, nhìn y nước mắt lưng tròng mà đau lòng không ngớt nhưng nhiều hơn là cảm giác hưng phấn khó tả, "Biết sai chưa?"

"Biết sai rồi, biết sai rồi." Đường Nguyên thút tha thút thít, không ngừng dụi vào lòng hắn, hai tay nhỏ nhanh chóng che lại bờ mông.

Càng nhích vào lòng Đỗ Thừa An càng đến gần ©ôи ŧɧịt̠ bự hùng hổ ngẩng đầu kia, hai mép thịt non không gì che chắn dường như dán chặt lên ©ôи ŧɧịt̠ to bự, không biết khi nào l*и da^ʍ đã phun nước thấm ướt cả ©ôи ŧɧịt̠ lớn.

Côи ŧɧịt̠ bự mạnh mẽ giật giật, Đỗ Thừa An cắn răng rên khẽ, sắp không giữ nổi dáng vẻ lạnh lùng của mình.

"Ta thấy em vẫn không biết." Ngón tay Đỗ Thừ An kề sát lỗ bướm, kéo lên một tay dính đầy nước da^ʍ kề sát khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thê tử, "Bị đánh mông cũng có thể chảy nước? Đồ dâʍ đãиɠ!"