Chương 1: Muốn phu quân xoa vυ'.

"Phu quân, đến giờ uống thuốc rồi." Đường Nguyên bưng thuốc đẩy cửa bước vào, đi về phía cửa sổ có thanh niên cao lớn tuấn mĩ đang ngồi trên xe lăn.

Đỗ Thừa An lãnh đạm đáp lời, chỉ vào án thư, ý bảo y bỏ thuốc trên bàn.

Đường Nguyên bưng bằng hai tay, vững vàng đi đến, lúc ngang qua Đỗ Thừa An, một mùi hương thoang thoảng toả ra.

Hầu kết Đỗ Thừa An khẽ động, trong lòng nổi lên lửa nóng, ánh mắt nhìn qua sau lưng Đường Nguyên.

Theo động tác cúi đầu của y lộ ra cần cổ trắng muốt, vai lưng gầy yếu, vòng eo tinh tế, một tay Đỗ Thừa An là có thể ôm trọn vào lòng.

Đặt thuốc lên bàn xong, Đường Nguyên xoay người, làn da trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, rõ ràng là một người song tính, mà còn kiều mĩ mềm mại hơn cả nữ tử.

Thanh âm mềm mềm cất lên, "Phu quân, nương nói muốn tận mắt xem chàng uống hết thuốc."

Đỗ Thừa An tỏ vẻ không kiên nhẫn mà quay đầu, "Đi ra ngoài."

Đường Nguyên lại mềm mại kêu: "Phu quân."

Kêu đến mức làm bụng dưới của Đỗ Thừa An nổi lên lửa nóng, vẫn ngồi im không nhúc nhích, không có chút nào là muốn uống thuốc.

Đường Nguyên cắn cắn môi, bưng chén thuốc đến gần Đỗ Thừa An, ngón tay mềm mại cầm muỗng lên, múc thuốc đưa đến gần môi Đỗ Thừa An, "Phu quân, uống thuốc."Đỗ Thừa An chạm chạm cái muỗng, mày nhăn lại, "Nóng."

Đường Nguyên vội nói: "Thật xin lỗi, ta thổi ngay đây."

Y cúi đầu dẩu cái miệng nhỏ thổi cho thuốc nguội bớt, Đỗ Thừa An nhìn chằm chằm cánh môi hồng hồng của y, hai tay giao nhau đặt ở trên đùi, che khuất chim lớn đang có ý định ngẩng đầu.

"Phu quân, không nóng."

Đường Nguyên đút cho hắn từng chút một, mỗi lần đều phải dẩu cái miệng nhỏ thổi thổi, cho đến nước thuốc thấy đáy, Đỗ Thừa An nghẹn đến mức thái dương đổ mồ hôi, giọng nói Đường Nguyên nhẹ nhàng, giơ tay áo đến gần, "Sao phu quân đổ mồ hôi? Do A Nguyên thổi không nguội sao?"

Đỗ Thừa An hơi quay đầu đi, nhắm mắt, "Đi ra ngoài đi."

Đường Nguyên: "A."

Đường Nguyên cũng không tủi thân, bởi vì bộ dáng của Đỗ Thừa An trước giờ đều lãnh đạm, đặc biệt đối với y như vậy.

Hai tháng trước họ thành thân, Đường Nguyên ở nhà không được người thương, cha y lấy một trăm lượng bạc sau đó bán y vào Đỗ gia xung hỉ. Vốn dĩ Đỗ Thừa An cũng có một hôn ước môn đăng hộ đối với hắn, nhưng trong lúc hắn cưỡi ngựa dạo chơi, con ngựa bỗng nhiên phát điên, hất người ngã xuống, làm cho Đỗ Thừa An mất đi một chân.

Bởi vậy hôn ước bị huỷ bỏ, Đỗ Thừa An buồn bực không vui, đại phu nói vẫn có khả năng khôi phục, nhưng hy vọng không lớn, ngày sau nếu có muốn đi đường, cũng sẽ một chân được một chân không.

Đỗ phu nhân không đành lòng thấy nhi tử sa sút tinh thần như vậy, tự mình định một hôn sự vào cửa xung hỉ.

Chờ đến khi Đỗ Thừa An biết chuyện, Đường Nguyên đã tiến vào Đỗ phủ.

Đỗ Thừa An tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ lớn không ngừng luật động, khuôn mặt hơi phiếm hồng, hai tròng mắt đỏ bừng, khác hẳn bộ dãng lãnh đạm tuấn mỹ khi nãy. Hắn nhớ lại đêm tân hôn, Đường Nguyên mặc áo cưới ngồi trên mép giường, tay nhỏ trắng nõn căng thẳng quấn chặt lấy nhau

Khi đó hắn đã nói gì?

"Ta biết thân thế của ngươi không tốt, gả cho người nào cũng không phải do ngươi quyết định, mẫu thân không hỏi đã thay ta định ra hôn sự này, ta vô tình cưới vợ, nhưng việc đã đến nước này, ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi. Sau này ngươi chính là thiếu phu nhân của Đỗ phủ, đừng để mẫu thân phát hiện. Việc nên làm vẫn cứ làm, duy chỉ có một việc, cách xa ta ra một chút. Ngày sau nếu ngươi muốn tìm một phu quân khác, ta sẽ cùng ngươi hòa li."

Phía sau lớp khăn voan, khuôn mặt kiều mĩ của Đường Nguyên hiện ra trước mặt Đỗ Thừa An, đôi mắt như sau trời của y hơi lấp lánh, "Vâng, phu quân."Sau này quả thực như lời Đỗ Thừa An nói, y cách hắn xa thật xa.

Ngủ ở bên ngoài, trừ phi đi thỉnh an, không sẽ tuyệt đối không một mình ở chung với Đỗ Thừa An.

Mới đầu Đỗ Thừa An còn rất vừa lòng, sau này ngày nào cũng nghe y mềm mại gọi phu quân, nhìn Đường Nguyên mặc y phục bạc màu, eo nhỏ mảnh khảnh không ngừng qua lại trước mắt.

Đỗ Thừa An chỉ hận chính mình lúc trước quá tuyệt tình dứt khoát.



Ban đêm, Đường Nguyên ôm mấy chậu hoa quý vào trong, trưa nay mây đen nặng nề kéo đến, sợ đêm đến mưa làm hoa héo úa.

Từ khi vào Đỗ phủ, cả ngày không có việc gì làm, y chán đến phát ngốc, Đỗ Thừa An đưa cho y mấy chậu hoa, nói là quý vô cùng, một đóa có thể mua được y đến mấy lần.

Đường Nguyên sợ tới mức không dám đυ.ng vào, xua tay nói không chăm.

Đỗ Thừa An lập tức lạnh mặt, "Đến hoa cũng không chăm, ngươi còn có thể làm gì?"

Đường Nguyên tủi thân cắn môi, đành phải nhận việc này.

Trở lại noãn các, Vương ma ma tiến đến nói: "Thiếu gia đang nghỉ ngơi, nhỏ tiếng một chút."

Vương ma ma là bà vυ" của Đỗ Thừa An, là người duy nhất trong phủ biết được quan hệ thật sự của bọn họ.

Đường Nguyên gật gật đầu, "Đã biết."

Nói xong tay chân cũng nhẹ nhàng hẳn, giống như mèo con bước đi, Vương ma ma cười nói: "Không cần cẩn thận thế đâu."

Vương ma ma theo sau, giúp Đường Nguyên cởϊ áσ ngoài, bên trong yếm nhỏ màu hồng nhạt, Vương ma ma ngắm nhìn, đôi mắt nho nhỏ phập phồng, nói: "Thiếu phu nhân cũng trưởng thành rồi."

Đường Nguyên ngây thơ mờ mịt, "Phải không?"

"Đúng vậy." Vương ma ma giúp y cởi bỏ thắt lưng đằng sau, y phục rơi xuống liền thấy bộ ngực đúng là lớn lên không ít, ở giữa hồng hồng mềm mại, "Trưởng thành là đã thành người lớn, đáng tiếc..."

Đáng tiếc thiếu gia không thích.

"Đáng tiếc cái gì?"

"Không có gì, có thể sẽ hơi trướng đau, nếu thấy như vậy nhớ phải nói với ta."

"Vâng, ta biết rồi ma ma." Đường Nguyên cười đồng ý, khuôn mặt nhỏ xán lạn như hoa, tuy rằng không hiểu, nhưng y rất ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời.

Vương ma ma giúp y mặc lại đồ ngủ nhạt màu, buông màn giường, dặn dò nói: "Ban đêm trời lạnh."

Đỗ Thừa An ngủ phòng ngủ chính ấm áp chỉ cách một tấm bình phong, đêm khuya mọi âm thanh yên tĩnh đến lạ, cẩn thận lắng nghe là có thể nghe thấy âm thanh lúc Đường Nguyên xoay người.

Nhưng mà tối nay động tác xoay người hình như hơi thường xuyên, trong lòng Đỗ Thừa An nổi lên lửa nóng bực bội, bật dậy ngồi lên xe lăn, muốn đến cửa sổ hóng gió, đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp.Ưm ưm a a, giống như mèo nhỏ hứng tình.

"Đường Nguyên?"

Đỗ Thừa An kêu lên, noãn các Đường Nguyên vẫn vang tiếng nức nở, tiếng khóc cũng mềm mại vô lực, giống như con mèo nhỏ giơ móng vuốt cào nhẹ vào lòng hắn.

Nếu là ngày thường hắn sẽ gọi ma ma vào xem, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà Đỗ Thừa An lại đẩy xe lăn đi vào noãn các.

Đường Nguyên nằm nghiêng trên giường nhỏ, áo ngủ màu bạc bị y làm cho nhăn nheo rối loạn, lộ ra da thịt non mịn, vυ" nhỏ mềm mại hơi hơi phập phồng, vòng eo tinh tế không tả.

Côи ŧɧịt̠ Đỗ Thừa An hơi ngẩng đầu, vào lúc hắn không hay biết, tiểu thê tử của hắn càng lớn càng câu người.

"Ưm ư, đau." Tay Đường Nguyên vô thức mà xoa lên bộ ngực nhỏ, khóc nức nở thút tha thút thít, tủi thân cực kỳ.

Đỗ Thừa An không thể nhẫn nại được nữa, nâng Đường Nguyên lên để y tựa vào ngực mình, "Đường Nguyên, tỉnh tỉnh."

"Ư, phu quân." Đường Nguyên mở đôi mắt ngập nước ra, mê mang nhìn phu quân, còn tưởng bản thân đang mơ, buộc miệng nói: "Phu quân, ngực A Nguyên đau quá."

Đỗ Thừa An bị y làm đau lòng muốn chết rồi, "Đang êm đẹp sao lại đau? Động vào thứ gì rồi phải không?"

Tay Đường Nguyên vẫn xoa, Đỗ Thừa An xem mà đỏ mắt không thôi, nghĩ thế hắn liền xoa lên.

"Không có không có, ma ma nói A Nguyên trưởng thành rồi, phải nói cho ma ma, nói cho ma ma."

Sắc mặt Đỗ Thừa An khẽ biến, Đường Nguyên muốn nói cho người ngoài việc này khiến hắn bất mãn, "Sao không nói cho vi phu?"

"Phu quân?" Đường Nguyên chớp chớp mắt, nước mắt như trân châu từng chút rơi xuống, tủi thân nói: "Phu quân không để ý tới ta."

Đỗ Thừa An: "Ai nói, ngươi còn chưa nói với ta."

Đường Nguyên lại chớp chớp mắt, nhìn phu quân tuấn mỹ trước mặt, nghĩ rằng trong mơ chắc là không có chuyện gì đâu, thế là cất giọng mềm mại e thẹn nói: "Vậy...... Vậy phu quân xoa cho A Nguyên đi, A Nguyên đau quá."

Tâm trí Đỗ Thừa An rung động, hơi thở lập tức trở nên nặng nề, bàn tay to bao trùm lấy đôi vυ" mềm mại của Đường Nguyên, làm càn mà xoa bóp lên.

"Được, phu quân xoa vυ" cho A Nguyên, rồi lại xoa bóp đầṳ ѵú mềm được không?"