Chương 7: Thượng Kiệt, em thuộc về tôi

Đệ thất chương

Ta khẩn cấp đem Kiệt đặt lên bờ cát trong khi thân thể cùng đầu lưỡi dây dưa gắt gao cùng một chỗ.

Cô không còn cự tuyệt ta nữa, động tác đẩy vai bé nhỏ kia trong mắt ta chỉ là khıêυ khí©h mà thôi, không tính là từ chối.

Ta tự hỏi có phải bên trong một người phụ nữ trung trinh tiết liệt (1) luôn là một tâm hồn kĩ nữ dâʍ đãиɠ hay không?

Không biết nữa, ta chỉ biết rằng ngay lúc này ta chỉ theo bản năng toàn bộ mà muốn nàng.

Cơ thể Thượng Kiệt dưới sự khıêυ khí©h của ta đã muốn phản lại nàng, đôi nhụy hoa cách lớp vải mỏng manh đã căng cứng mị hoặc. Ta cuối xuống ngay vị trí kia hé miệng, bất chấp lớp vải vướng víu kia mà ngậm lấy đỉnh ngực. Đầu lưỡi khẽ xoay tròn hết mυ"ŧ rồi liếʍ, ta cảm giác nơi này càng lúc càng cứng lên. Sau đó ta nhìn nàng, không có ý tốt nhe răng cắn nhẹ...

Không ngờ nàng quá nhạy cảm run run tay nắm chặt đầu tóc ngắn cỡn của ta.

"Um....."

Bị nước bọt cùng mồ hôi thấm ướt, tầng vải trước mắt dường như trong suốt lộ ra hình ảnh nhũ hoa hồng nhuận xa xỉ. Nheo mắt lại để nhìn rõ hơn nữ nhân vì du͙© vọиɠ kí©h thí©ɧ mà hai mắt như tan ra, khuôn mặt nhất quán lạnh lùng mọi thời khắc kia tản ra hương vị cấm dục. Đúng vậy, chính là cảm giác khi ai nhìn vào sẽ quên hết mọi ý định trong đầu.

Ta tiến lại gần sát nàng, cắn nhẹ chiếc cằm nhỏ mê người "Kiệt...tôi thật muốn em..."

Nàng bất lực lắc đầu "Tôi không hiểu..."

Ta hôn trụ nàng "Em không cần phải hiểu."

Đúng. Em không cần phải hiểu. Tôi hiểu là được rồi.

Một tay dùng lực cởi bỏ thắt lưng, sau đó tiến vào nhẹ nhàng dò xét. Cảm giác làn da bên trong chiếc qυầи иᏂỏ tốt như bên ngoài, thật ấm áp. Bắt đầu cảm nhận nguy hiểm, nàng giãy giụa lớn dần. Vặn vẹo thân mình, hai đùi cũng không an phận đạp đá đứng lên. "Thành...đừng như vậy...cô..."

Ta đương nhiên sẽ không để nàng có cơ hội đổi ý, một lần đâm thẳng vào, ngón tay lập tức chôn sâu vào nơi hang động sâu thẳm ấm nóng kia...

"Um...aaaaa...." Nàng kêu thành tiếng.

Ta đã biết trước chuyện này, nhưng không nghĩ đến tiếng kêu kia lại thê lương như vậy. Chuyện ta không lường trước là...thân thể nàng phản ứng rất cứng ngắc... Tựa như...là xử nữ còn trinh...

Ta bắt đầu lúng túng không biết làm gì, đầu óc mơ hồ hướng mắt về nàng "Em...Không lẽ em vẫn còn..."

Ánh mắt kia run rẩy không ngừng, giống như đang rất đau đi? Ta đoán nàng thậm chí còn không nghe ta nói gì đi? Đôi môi căng mọng quyến rũ kia đang bị nàng cắn đến không còn huyết sắc.

Dần lấy lại lý trí, tuy rằng đang có rất nhiều nghi hoặc nhưng ta biết chuyện này không thể dừng lại như vậy. Nếu dừng lại lúc này, về sau đối với chuyện tình ái sẽ sinh ra bóng ma (2). Ta không biết nàng cùng nhị ca có chuyện gì, nhưng ít nhất tại thời khắc này nàng là của ta, không thể để nàng chịu ủy khuất được.

Ngón tay bên trong ổn định một lát, ta nâng thân thể nàng nhẹ nhàng vuốt dọc sau lưng. Ôn nhu hôn trụ Thượng Kiệt, ngoài miệng rót bên tai nàng niệm chú "Không có việc gì...đừng sợ...không có việc gì..."

Cùng là nữ nhân nên hiểu rõ nhau, dù là suy nghĩ hay thân thể...

Ta sẽ làm nàng vĩnh viễn không quên được phút giây này...

*********

Buổi tối hôm đó chúng ta trở về biệt thự thì trời đã đen thui...

Mẹ cùng anh ba vô cùng lo lắng. Nhìn thấy ta về cùng Kiệt, trên người cả hai dính đầy nước và bùn cát làm bọn họ đồng loạt nhíu mày.

"Làm sao lại ra nông nỗi này?" Mẹ vừa răn dạy vừa lau đi vết bẩn trên mặt ta.

"Đúng vậy" Anh ba ôn nhu cười "Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng các ngươi đi đánh trận trở về."

Ta bỗng có chút chột dạ, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Thượng Kiệt. Cô đứng nghiêng, theo góc độ này của ta nhìn không rõ.

"Ha ha.." Chột dạ cười lớn tiếng, ta dùng khủy tay thúc anh ba một cái "Thế nào? Đau lòng rồi? Em nào có gan khi chị ba~"

"Kẻ ngốc ngươi lại trêu anh." Anh ba đương nhiên sẽ không để ý, sủng nịnh nhéo nhéo mũi ta...

Ta cố gắng che dấu tỏ ra bình thường. Bên kia bỗng dưng Thượng Kiệt lên tiếng "Em đi tắm rửa." Giọng điệu lạnh lùng đi lên lầu, bóng dáng so với ánh trăng ngoài cửa sổ thoạt nhìn còn muốn sáng hơn...

Phản ứng kia của nàng trong mắt người khác không có gì bất thường, nhưng ta biết cô bây giờ so với cô hai giờ trước thật khác xa....

Bời vì cách đây không bao lâu, vào lúc mặt trời lặn trên bờ biển không bóng người... Kiệt vừa Làʍ t̠ìиɦ với ta....

Hết chương 7

(1) Trung trinh tiết liệt : Chung thủy, giữ tiết hạnh

(2) Bóng ma: Theo nghĩa bóng là nỗi ám ảnh, kí ức không đẹp.

=============================================================================

P/S: Đoạn H có vẻ hơi hụt hẫng nhỉ? Nó "không đến nơi đến chốn" là tại lúc này Thành với Kiệt chưa yêu nhau, đến với nhau chỉ vì du͙© vọиɠ. Các nàng cứ kiên nhẫn chờ a~