Chu Vĩ cùng Viên Hạo đột nhiên im lặng, Lê Khanh thấy bọn họ cứ nhìn chằm chằm phía sau lưng mình. Quay lại thấy Đường Chi Hứa cùng tên đàn em của anh đứng thẳng tắp đằng sau.
Chống tay đứng dậy, Lê Khanh nói: "Có chuyện gì sao, Đường Chi Hứa?"
Đường Chi Hứa với tay vào trong túi áo rút ra một hộp sữa bò, ném cho Lê Khanh: "Cầm lấy."
"Cảm ơn." Lê Khanh nhận trong vô thức, thuận miệng nói.
Đường Chi Hứa: "Tôi có hai vé đi bảo tàng thành phố, cậu có muốn đi cùng không?"
"Hai cái? Đại ca, anh đúng là không có tình nghĩa." Đồng Viễn đột nhiên kích động, nhảy lên nói.
Vấn đề là không ai thèm quan tâm tới cậu ta, Lê Khanh còn nói: "Giá vé bao nhiêu?"
"Làm bạn cùng bàn, hai tháng rồi, coi như tôi hối lộ cậu." Đường Chi Hứa nói.
...
Hơn tám giờ sáng, Lê Khanh đi theo mọi người, ra đến cửa phòng học liền quay đầu nhìn anh. Vừa nhìn một cái, Đường Chi Hứa lại nhận ra ánh mắt của đồng loại.
Không chỉ cùng là một loại người, cậu còn ngụy trang.
Đây cũng là lý do vì sao anh có thể yên tĩnh ở trong phòng học cả buổi sáng. Sau trận đánh nhau buổi trưa, tâm trạng anh đã tốt lên, ngay sau đó liền đến khu bia tượng niệm liệt sĩ.
Lê Khanh cứ nhìn Đường Chi Hứa như vậy, thấy trong mắt của anh có một sự vừa nghiêm túc, vừa chân thành mà trước đây chưa bao giờ thấy. Không nghĩ đến, hóa ra Đường Chi Hứa cũng có ánh mắt chân thành như vậy.
Khoảnh khắc này, Lê Khanh chợt muốn kết bạn với Đường Chi Hứa.
Mà thực tế, cậu cũng định đồng ý lời mời này.
"Được."
Sau khi đồng ý, Lê Khanh bối rối: "Đường Chi Hứa, gấp lắm sao? Bốn giờ tôi phải tập trung."
"Nhìn mặt hay đếm người?" Đường Chi Hứa không trả lời mà hỏi lại.
“Chính là đếm số người!" Lê Khanh nói.
"Đồng Viễn." Đường Chi Hứa nghiêng đầu về bên phải: "Đi qua lớp A15 tập trung chờ điểm danh đi."
"Mẹ nó, đại ca!" Đồng Viễn không thể tin nổi: "Anh còn tình người không?"
"Tôi cần phải có sao?" Đường Chi Hứa cũng dùng vẻ mặt ngạc nhiên: "Cậu đùa tôi à?"
Đồng Viễn: "..." Chết tiệt, cậu ta liền rời khỏi.
Khu bia tưởng niệm liệt sĩ ở hướng Bắc, xung quanh bao phủ bởi rừng núi, tuy rằng đường xa nhưng vẫn có thể để ba chiếc xe cùng đi song song trên đường xi măng.
Có một đoạn đường nguy hiểm hơn, để phòng ngừa xảy ra những chuyện không như mong muốn, bên trái đường có rào chắn vây quanh. Phía trên rào có bôi một lớp dầu màu đỏ, vài chỗ còn có phân chim tạo thành điểm trắng không nhìn kĩ thì cũng không biết đó là cái gì.
Đặc biệt, cây ở đây mọc lên rất um tùm, cành cây chắn ngang giữa đường, cao khoảng mét tám sẽ phải khom lưng đi qua, còn mét bảy lăm thì không có vấn đề gì.
Hướng thẳng xuống dưới núi, Lê Khanh thuận tay bóc ống hút bên cạnh hộp sữa ra cắm vào, ngậm ống hút hút mạnh vài hơi.
"Đường Chi Hứa, tại sao cậu lại nghĩ đến việc rủ tôi?" Lê Khanh hỏi.
"Bởi vì tôi muốn làm bạn của cậu." Đường Chi Hứa nói.
"Kết bạn cũng phải có lí do." Lê Khanh nói.
"Không muốn phải thi lại lần nữa, muốn học tập cậu." Đường Chi Hứa trả lời.
"Còn nữa, Đường Chi Hứa, tôi không hiểu lắm." Lê Khanh không hiểu: "Coi như cậu không biết làm, cũng không may mắn, sáu bài thi nhiều câu trắc nghiệm như vậy sao lại có thể sai hết?"
"Tôi nộp giấy trắng." Đường Chi Hứa suy nghĩ một chút, nếu như muốn kết bạn với Lê Khanh, tốt hơn vẫn nên nói thật.
Lê Khanh lập tức nghẹn lời, không còn gì để nói.
Nên cảm thấy tức giận vì anh không có ý chí hay nên thương cảm cho sự bất hạnh của Đường Chi Hứa, Lê Khanh không biết nữa, nhưng Đường Chi Hứa còn không thể tự nhận ra, vì vậy nên cậu cũng chẳng còn gì để nói.
Đường Chi Hứa hỏi: "Có chuyện gì à?"
Lê Khanh trả lời: "Không có."
Đường Chi Hứa: "À, chúng ta trao đổi số điện thoại nhé?"
Lê Khanh: "Được."
Cuộc đối thoại khó xử đã chấm dứt.
Sau khi xuống núi, họ lại bắt một chiếc taxi.
"Tại sao cậu đột nhiên lại muốn đến thăm bảo tàng ở thành phố?" Lê Khanh hỏi.
"À?" Câu hỏi xuất hiện quá đột ngột, Đường Chi Hứa trả lời: "Tôi nghĩ cậu sẽ thích."
"Tôi!" Một từ chứa đựng cảm giác tức giận dồn nén của Lê Khanh, nhưng cậu cũng không thể phản bác gì.
Từ nhỏ cậu đã không có hứng thú với bất cứ điều gì, chỉ duy nhất thích những cảm xúc được truyền tải qua văn hóa, qua những kỷ vật lịch sử. Mà bảo tàng là nơi tập kết tất cả những tinh hoa văn hóa này, đã trở thành một trong những thứ hiếm hoi được Lê Khanh yêu thích.
Chuyện này bố mẹ của cậu cũng không biết, thỉnh thoảng cậu sử dụng thành tích của mình làm yêu cầu, cũng không thể cùng họ đi được một lần.
Sau này, cậu cũng không hi vọng thêm gì nữa, bởi vì nó đã thành thói quen rồi. Thế nhưng... Xảy ra chuyện này khiến cho Lê Khanh cảm thấy bối rối trong một khoảng thời gian ngắn.
"Đường Chi Hứa, tại sao cậu biết tôi thích đến bảo tàng?" Lê Khanh khéo léo hỏi.
"Nhìn nhiều, sau đó đã nhìn ra được." Đường Chi Hứa nói: "Sao vậy? Cậu không vui sao?"
Lê Khanh nói: "Đúng là tôi thích, nhưng..."
"Thế thì tốt rồi, tôi còn tưởng cậu không thích, đàn ông thì đừng nên dài dòng." Đường Chi Hứa mất kiên nhẫn, có được đáp án mình muốn rồi thì trực tiếp cắt ngang lời Lê Khanh.
Lê Khanh: "..."
Thật ra cậu còn muốn hỏi tại sao Đường Chi Hứa lại nhìn ra được đấy, nhưng rõ ràng anh không muốn cậu hỏi tiếp.
Cuối cùng, Đường Chi Hứa trở thành bạn của cậu, cậu cũng rất vui vẻ.
Bạn bè đối xử tốt với cậu, cậu hưởng thụ là được rồi.
Nửa tiếng sau, họ đã đến viện bảo tàng.
Năm giờ chiều, chợ đêm còn chưa mở, mặt trời treo lơ lửng ở chân trời, ánh nắng vắt ngang qua đỉnh núi. Xung quanh viện bảo tàng thật yên tĩnh, chắc hẳn bên trong cũng như vậy.
Người bán vé là một ông lão gần bảy mươi tuổi, Đường Chi Hứa đưa hai tấm vé qua cửa soát vé, ông lão mở cửa ra.
Lê Khanh: "Đường Chi Hứa..."
"Bé ngoan, hình như hôm nay cậu rất thích gọi tên tôi!" Đường Chi Hứa rất nhanh chặn miệng Lê Khanh.
"Bé ngoan..." Lê Khanh giật giật khóe miệng: "Là gọi tôi sao?"
"Không lẽ lại gọi ông lão soát vé kia?" Đường Chi Hứa nghiêng đầu đi, giọng nói lành lạnh.
Lê Khanh: "..."
Đường Chi Hứa không thấy có gì không ổn, một mình đi trước. Mãi đến lúc không thấy ai trả lời mới cảm thấy hơi lạ.
Sau khi dừng lại, xoay người sang phía bên cạnh, Đường Chi Hứa thấy Lê Khanh vừa bước vào cửa bảo tàng.
"Khen cậu một câu bé ngoan mà đã thấy cậu tức giận thở gấp rồi, hay cậu muốn tôi bế cậu lên?" Đường Chi Hứa dứt khoát quay người sang, giọng cao lên, nhưng không có tí gì là không hài lòng.
"Khen sao?" Lê Khanh đi chậm đến gần Đường Chi Hứa, hỏi.
"Cậu cảm thấy tôi mắng cậu hả?" Đường Chi Hứa hỏi lại.
Lê Khanh giật giật mí mắt, không thèm trả lời.
Rõ ràng ý của Đường Chi Hứa không giống như một lời khen dành cho Lê Khanh.
Viện bảo tàng gồm có ba tầng, tầng một là một chút lịch sử văn hóa dân gian, tầng hai có đồ sứ Thanh Đồng, tầng ba trưng bày những kỷ vật nổi tiếng các triều đại.
Đường Chi Hứa và Lê Khanh cùng đứng trước một tấm bia khắc chữ. So sánh với Lê Khanh đang quan sát chăm chú, Đường Chi Hứa không quan tâm mấy, sau khi nhìn thoáng qua một lần liền không nhìn lại nữa.
Đi một vòng từ phải qua trái, Đường Chi Hứa thấy thật nhàm chán, lại vòng về bên cạnh Lê Khanh.
"Bé ngoan, viện bảo tàng này còn tầng hai và tầng ba." Đường Chi Hứa ân cần đề cử: "Hơn nữa, ở đây có quy định chín giờ tối sẽ đóng cửa."
"Cậu cứ chỉ đứng một chỗ xem..." Anh giơ đồng hồ lên xem: "Gần nửa tiếng, chẳng lẽ ngày mai cậu còn muốn đi xem nốt?"
"Nửa tiếng rồi sao?" Lê Khanh hơi giật mình.
Thật ra là cậu đã từng thấy ảnh vật này trên mạng nhưng chưa nhìn thấy ngoài đời bao giờ.
Đây vốn đã là một bảo tàng có rất nhiều đồ quý, nổi tiếng khắp cả nước.
Ngày trước ở đây không có quá nhiều đồ nên cũng không cần vé vào cửa. Do sự giải trí của con người ngày càng thiếu thốn, bảo tàng lại không cần vé nên đã làm hỏng rất nhiều đồ vật quý giá.
Đây chính là những kỷ vật được lưu truyền từ đời khác, dù có bồi thường tiền thì đồ cũng đã bị hủy rồi.
Vì vậy, từ đầu thế kỉ này đã bắt đầu tính phí vào cửa. Để tránh việc bảo tàng phải trả tiền một cách vô ích, chính quyền và các nhà đầu tư đã dùng tiền cá nhân của mình để thu gom cổ vật từ khắp nơi trên đất nước, rất tốn công sức và tốn kém.
Sau một thời gian, cũng coi như có tiếng tăm vang xa.
Lần trước Lê Khanh đến bảo tàng là khi học cấp hai, trong bảo tàng không hề có thứ này. Bây giờ đã qua hai năm, giờ phút này lại giống như ước nguyện đã được hoàn thành, cậu đương nhiên không muốn từ bỏ: "Lê Khanh?" Đường Chi Hứa thấy Lê Khanh ngẩn người, gọi tên của cậu.
"A?" Lê Khanh hoàn hồn: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Đường Chi Hứa nhìn đồ vật trước mặt Lê Khanh: "Cậu rất thích vật này sao?"
"Ừ." Lê Khanh thừa nhận, không hề giấu giếm.
"Ồ, vậy cậu đừng nhìn." Đường Chi Hứa nói xong, Lê Khanh cảm thấy rất kỳ quái, ngay sau đó lại nghe anh nói tiếp: "Tôi không mua nổi, nếu cậu bắt tôi lấy cái này hối lộ cậu, thì tôi cảm thấy ít đi một người bạn cũng không có vấn đề gì."
Lê Khanh: "..." Cậu còn chưa nói muốn mua, Đường Chi Hứa nghĩ gì trong đầu thế!
"Đường Chi Hứa." Lê Khanh nói.
"Nói đi." Đường Chi Hứa nói bằng giọng lạnh băng.
"Tôi hoàn toàn chấp nhận việc có thể trở thành bạn bè với cậu." Nhưng Lê Khanh vẫn không hiểu lắm: "Lần đầu tiên gặp nhau, cậu đã nói rằng chúng ta là cùng một loại người, hôm nay cậu đến tìm tôi cũng vì nguyên nhân này sao?"
Thật ra, cậu cũng không muốn đi hoạt động tượng niệm liệt sĩ hôm nay lắm. Vậy nên, lúc gần đi, cậu liếc qua người duy nhất không đi, khoảnh khắc đó cậu giống như nhìn thấy một bản thân khác.
Đường Chi Hứa, thật sự là một người giống như cậu đang thể hiện ra ư?
Một người nóng tính và không muốn bị trói buộc?