Chương 7: Vạch trần bộ mặt thật của nhau

Sau tám giờ, vẻ đẹp của tháng tư của mùa xuân cuối cùng đã dần hiện ra. Bầu trời không sáng cũng không tối, giống như một đám mây đen lúc nào cũng sẵn sàng kéo đến thành phố, nhưng không thể biết nó sẽ đến hay không.

Mặc dù đã đến tầng ba của bảo tàng nhưng Đường Chi Hứa vẫn muốn phàn nàn về tốc độ chậm chạp của Lê Khanh.

Từ năm giờ chiều đến bây giờ, đã qua ba tiếng.

Tính trung bình ra, mỗi tầng mất đến một tiếng.

Nhưng nghĩ theo cách này, xem ra Lê Khanh thật sự yêu thích mà dành ra hẳn ba mươi phút để xem đồ vật ở tầng một kia.

Trên sân thượng còn có kính thiên văn, loại cần tiền xu.

Còn hơi sớm để ngắm cảnh đêm, nhưng ngoài cảnh đêm ra thì dường như không có gì khác đáng xem.

Xung quanh sân thượng có cả một vòng tường bao quanh, cao khoảng một mét bốn, Lê Khanh và Đường Chi Hứa đều cao hơn một mét tám mươi, phải cúi người xuống mới có thể dễ dàng ngắm cảnh.

Khung cảnh từ chỗ này nhìn xuống cũng không tệ, vẫn có thể ngắm gần một nửa trung tâm thành phố đấy. Hai người họ dứt khoát thả tay trên tường rào, nói chuyện ngắt quãng với nhau.

"Đường Chi Hứa, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi." Lê Khanh nhìn xuống dưới, mở lời trước.

Không biết vì lí do gì mà Đường Chi Hứa cứ né tránh trả lời câu hỏi tưởng chừng rất đơn giản này. Lúc này, mặc dù Lê Khanh không hỏi đến cùng, nhưng như một hạt giống, sự tò mò được chôn xuống đáy lòng cậu.

Tâm sự, mở lòng và chân thành chính là bước đầu tiên để có thể trở thành bạn bè.

"Lê Khanh, chắc rằng cậu cũng biết đáp án là gì." Đường Chi Hứa trả lời theo một cách khác.

"Biết cái gì?" Lê Khanh hỏi: "Anh Chi Hứa, đại ca của trường, không dễ để đối phó?"

"Cậu cố ý đúng không!" Đường Chi Hứa dùng giọng khẳng định nói.

Lê Khanh cau mày, nhún vai trả lời: "Có biết hay không, phải phụ thuộc vào việc đại ca có chịu mở miệng hay không rồi."

"Mẹ nó, người học giỏi đúng là nói gì cũng khiến người khác không thể đáp lại!" Đường Chi Hứa cười cười.

Sau khi có được câu trả lời mình muốn, Lê Khanh cảm thấy nhẹ cả người, nhìn sang chiếc kính viễn vọng phía bên tay trái, nói: "Tôi có mang theo tiền xu, chắc chắc tám giờ năm mươi xem là vừa."

"Hả, cậu mang tiền xu theo làm gì vậy?" Đường Chi Hứa hỏi xong lại tự lẩm bẩm: "Mang tiền xu theo không tốt lắm, vô tình làm rơi thì rất khó nhặt lại được."

"Vì ở đây có kính viễn vọng." Lê Khanh nói.

"Tôi biết mà, tôi hỏi cậu mang theo tiền xu làm gì vậy, chẳng lẽ cậu còn biết được hôm nay tôi sẽ dẫn cậu đến đây?" Đường Chi Hứa nói.

"Không biết." Lê Khanh giải thích: "Đáng lẽ nơi chúng thuộc về phải là hộp đựng tiền trên xe buýt."

Đường Chi Hứa: "..." Xem kìa, ý trời đã quyết định cho bọn họ hóng mát trên sân thượng một tiếng đồng hồ rôi.

Thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt, không để ý trời liền tối sầm rồi, những đốm đèn đủ sắc màu tỏa sáng khắp con phố, đèn đường sáng trưng.

Lê Khanh móc trong túi quần ra vài đồng xu, tiện tay ném cho Đường Chi Hứa một đồng.

Bước vài bước đến chỗ kính viễn vọng, nhét xu vào hộp, Lê Khanh liền cúi người nằm xuống. Hai tay điều chỉnh hai bên kính viễn vọng cho cân đối rồi đặt mặt vào khung kính.

Lúc này không có nhiều sao lắm, dùng mắt thường có thể thấy mờ mờ, nhưng hàng ngàn vì tinh tú trong kính viễn vọng lại đẹp như cổ tích.

Nhìn cứ ngỡ chỉ cần với tay là có thể chạm đến, nhưng thực tế thì không thể nào.

Rất nhanh liền hết hai phút, Lê Khanh đứng dậy nhường chỗ cho Đường Chi Hứa.

Đường Chi Hứa đi đến, nhìn đống tiền xu rồi mặc kệ.



Lê Khanh gọi anh lại: "Này, cậu..."

"Tám giờ năm mươi sáu rồi, viện bảo tàng cũng không có chỗ ngủ lại." Đường Chi Hứa vừa nói vừa đi xuống dưới.

Lê Khanh: "..."

Còn chưa ra khỏi tầng một, đã nghe thấy ông lão soát vé cầm loa nói: "Còn ai đang ở trong không? Bảo tàng chuẩn bị đóng cửa!"

Đường Chi Hứa không nói gì, Lê Khanh vội vàng lên: "Có có có, còn hai người, ông chờ bọn cháu một chút."

Sau khi bước ra khỏi viện bảo tàng, Lê Khanh thở phào nhẹ nhõm. Đối diện bảo tàng có một cái trạm xe buýt, Lê Khanh hỏi: "Xe buýt ở đây có trực tiếp đi về nhà cậu không?"

"Bé ngoan, tôi sợ cậu không chịu nổi bạn của tôi." Đường Chi Hứa cau mày.

"A?" Lê Khanh không hiểu lắm.

"Không có gì, không phải cậu hết tiền xu sao?" Đường Chi Hứa hỏi.

"Tôi vẫn còn tiền giấy!" Lê Khanh nói.

Đường Chi Hứa không hỏi nữa, đành phải từ bỏ, đúng lúc có một chiếc taxi lái qua chỗ họ, Đường Chi Hứa vội vàng ngăn lại, vừa vặn có một chiếc xe taxi hướng bọn họ cái phương hướng này lái tới, Đường Chi Hứa đưa tay ngăn lại.

Lê Khanh chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy vào ghế sau ngồi. Đường Chi Hứa đi tới cửa ghế lái phụ, lấy một tờ tiền có mệnh giá lớn đưa vào, hô: “Tôi trả tiền thay người ngồi phía sau, không biết điểm đến của cậu ấy ở đâu nhưng số tiền này chắc chắn nhiều hơn rồi.”

Sau khi nói xong liền tới gõ cửa sổ xe taxi, Lê Khanh lập tức ấn cửa sổ xuống, Đường Chi Hứa thò đầu vào: "Bé ngoan, anh Chi Hứa có tiền, sao có thể để cho bạn bè ngồi xe buýt về."

“Bác tài, đi thôi!" Ra hẳn ngoài, Đường Chi Hứa vỗ cửa xe, nói.

Bác tài nổ máy, mười mấy giây sau đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Đường Chi Hứa.

Bác tài thấy Lê Khanh mặc đồng phục, hỏi: "Bạn học này, cậu đi đâu vậy?"

Lê Khanh nhanh chóng trả lời: "Chung cư Lâm Viên đường Hưng Hòa."

Sau khi nói xong mới chợt nhớ ra, lập tức quay đầu ra đằng sau nhìn qua ô cửa kính, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Đường Chi Hứa ở phía xa nữa rồi.

Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Đường Chi Hứa.

“Cảm ơn, Đường Chi Hứa.”

Rất nhanh sau đó cậu đã nhận được tin nhắn trả lời.

“Bé ngoan, đã là bạn của tôi thì không cần cảm ơn, tôi rất mong chờ giây phút chúng ta có thể vạch trần bộ mặt thật của đối phương.”

Tay đang cầm điện thoại của Lê Khanh bỗng run lên, vậy là Đường Chi Hứa đã thừa nhận rồi!

Sau khi về đến nhà, Đường Chi Hứa rửa mặt. Nhìn vào trong tủ lạnh, ngoại trừ hai khay trứng gà cùng mấy lon bia thì chẳng còn gì nữa.

Mở tủ bếp lấy ra một gói mì tôm, Đường Chi Hứa đi đun nước ăn tạm.

Mì tôm vừa chín, Đường Chi Hứa cầm điện thoại giơ lên chụp một tấm, rồi đăng ảnh lên tường nhà: “Hôm nay lại phải ăn mì tôm qua ngày, tôi thật đáng thương.”

Sau khi đăng lên rồi, anh thẳng tay đổ bát mì tôm đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Về đến nhà rồi, Lê Khanh phát hiện ra bố mẹ cậu còn chưa tan làm. Cậu vào bếp lấy một cái bát thủy tinh ra, đổ bún thập cẩm mới mua ở ngoài tiểu khu vào.

Bún đã hết nóng rồi, Lê Khanh trực tiếp ăn luôn.

Sau khi ăn xong đã đến hơn mười giờ, dường như vẫn chưa đủ no, cậu lại đi xuống dưới, vào siêu thị trong tiểu khu mua một gói mì cay nữa, lúc này cậu mới cảm thấy thỏa mãn mà đi về nhà.

Ngày hôm sau là thứ bảy, không phải đi học.



Theo tính cách thường ngày của Đường Chi Hứa, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện anh làm bài tập về nhà cho ngày nghỉ. Còn Lê Khanh, cũng là chuyện thường ngày, nhấc bút viết qua loa mấy nét liền xong.

Buổi sáng, vừa mới tỉnh ngủ, Lê Khanh đang ăn mì cay thì đột ngột nhận được một cuộc điện thoại từ Đường Chi Hứa.

"Có chuyện gì vậy?" Lê Khanh hỏi.

"Tôi đang chơi rất vui, cậu có muốn đến cùng không?" Đường Chi Hứa nói.

"Ừ, không hút thuốc, không uống rượu, không hẹn hò." Lê Khanh nói trong vô thức.

Đường Chi Hứa: "..."

Hiếm khi nào như vậy, Đường Chi Hứa im lặng.

"Này? Cậu còn ở đấy không, Đường Chi Hứa?" Lê Khanh hỏi khéo.

"Ừ, không hút thuốc, không uống rượu, không hẹn hò.” Đường Chi Hứa hoàn hồn trở lại.

"Vậy thì là gì?" Lê Khanh hỏi.

"Đánh nhau." Đường Chi Hứa nói.

"Cái gì?" Lê Khanh tự hỏi không lẽ mình nghe nhầm.

"Tôi nói là đi đánh nhau." Đường Chi Hứa hít sâu một hơi: "Anh Chi Hứa của cậu gặp nạn."

"Tôi nghe giọng cậu rất nhẹ nhàng..." Lê Khanh dựa vào những gì mình nghe được, trả lời: "Không giống như đang có chuyện không ổn."

"Mẹ nó, tôi đang ở công viên A, cậu có đến hay không?" Đường Chi Hứa xấu hổ.

"Đến." Lê Khanh cười khẽ một tiếng.

Tại công viên A, Lê Khanh dựa theo hướng dẫn của Đường Chi Hứa từng bước tìm đến vị trí của anh.

Trời xanh mây trắng, bóng cây xanh râm mát bao trùm xung quanh, một tấm thảm được trải ở phía trước mười mét, trên bãi cỏ xanh mướt. Xung quanh đó đặt vài khay thịt nướng, mấy thanh niên mỗi người đều đang nướng vài xiên thịt, còn những người khác ở bên cạnh thì đang pha nước uống.

Đường Chi Hứa vừa thấy Lê Khanh, ngoắc tay gọi: "Bé ngoan, đến đây!"

Lê Khanh đến gần, nhìn xung quanh một vòng hỏi: "Vậy là thua hay thắng?"

"Có một học thần như cậu ở đây, thua chính là không giữ thể diện cho cậu." Đường Chi Hứa mỉm cười trả lời: "Đúng rồi, cậu có thể ăn cay không?"

"Có thể." Lê Khanh cười một tiếng.

Sau khi Lê Khanh đến, mấy cậu thanh niên đang nướng thịt bàn tán rôm rả.

Trương Hạn vừa lật thịt xiên một cách nhuần nhuyễn, vừa nói không ngừng: "Người kia hình như là thủ khoa thành phố năm ngoái?"

“Vậy chẳng phải là..." Một tên đang nướng rau củ đáp lời: "Mới chuyển trường được hai tháng, đến cả sở thích thu nhận đàn em cũng thay đổi."

"Nói nhỏ thôi." Lại một người khác nói: "Theo lời Đồng Viễn nói, người đó không phải là đàn em như chúng ta đâu, là người anh em mới của đại ca đấy."

"Anh em sao?" Thiếu niên hỏi: "Cậu nói thật sao?"

"Đương nhiên, Đồng Viễn đã dặn đi dặn lại tôi, nhắc chúng ta đừng động đến người đó." Nam sinh trả lời.

Nghe vậy, Trương Hạn đột nhiên nhớ lại, hình như tối qua Đồng Viễn có nhắn một câu trong group chat.

Lúc ấy cậu ta không nhìn kĩ, hóa ra người được nhắc đến là Lê Khanh.