Chương 23: Yến Khinh thật đáng sợ

Yến Khinh nhìn thấy anh đến thì vội vàng vẫy tay.

Hoắc Lâm ra vẻ ngầu lòi, thể hiện ra dáng vẻ anh đây chảnh, đừng chọc đến anh đây!

Anh đi đến trước mặt cậu rồi ngồi xuống, nhìn tên béo bên cạnh nói: “Đây là?”

Yến Khinh giới thiệu: “Đây là bạn cùng bàn của em, cậu ta cũng là một học bá, thành tích học tập rất tốt, em có thể cùng cậu ta kèm cho anh học. Môn xã hội của cậu ta tốt, môn tự nhiên của em tốt, hai bọn em dạy anh chắc chắn có thể làm chơi ăn thật.”

Ánh mắt Tống Hoài Dư sáng ngời nhìn lấy anh, chào hỏi anh: “Xin chào Hoắc Lâm, tôi là Tống Hoài Dư.”

Hoắc Lâm không lên tiếng.

Tống Hoài Dư có chút nhụt chí.

Yến Khinh muốn đi gọi món cho Hoắc Lâm.

Dù sao thì anh đến đây chắc chắn là chưa ăn gì, nên đi đến quầy gọi món, nhân viên phục vụ nói với cậu vừa hay hôm nay là ngày tình nhân, nếu như cậu có đối tượng để hôn thì có thể có được hai ly kem.

Cậu nghe thấy câu nói này thì gọi Hoắc Lâm qua.

Hoắc Lâm đi đến quầy gọi món, Yến Khinh dùng tốc độ nhanh như chớp trực tiếp nắm lấy áo của anh, hôn lên môi anh, sau khi hôn một cái thì nói với nhân viên: “Như vậy được chưa?”

Hoắc Lâm: “Đù, Yến Khinh, em lại lén hôn ông đây!”

Yến Khinh: “...”

Yến Khinh đưa kem cho anh: “Anh không lỗ, kem là miễn phí tặng cho hai chúng ta đó.”

Hoắc Lâm: “...”

Anh tức giận vì cái này sao? Anh tức giận là không báo trước cho anh, chưa nếm thử được mùi vị mà đã hôn rồi.

Quy tắc này hình như có chút không đúng, quy tắc gì mà hôn một cái là tặng rồi vậy?

Ít nhất phải là hôn kiểu Pháp, nước bọt dính lấy nhau, hiểu không?

Mặc dù Hoắc Lâm ghét bỏ nhưng lại không biểu hiện ra ngoài, anh nhận lấy kem Yến Khinh đưa cho.

Đù, ngọt quá rồi.

Anh nhìn thấy Yến Khinh muốn đưa kem của bản thân cho anh, nhưng quay đầu đã nhìn thấy cậu thè lưỡi ra liếʍ kem, đù, anh lập tức quay người, nuốt một ngụm nước bọt, để bản thân bình tĩnh lại.

Tống Hoài Dư nhìn bọn họ ở xa xa, nhìn thấy cảnh này, trong mắt đều… có chút lóe lửa.

Đợi sau khi bọn họ quay lại, Yến Khinh vào nhà vệ sinh, Hoắc Lâm vừa lặng lẽ ăn kem, vừa dùng điện thoại tra trên mạng.

Dù sao thì vừa nãy sau khi anh bị cưỡng hôn, tâm trạng rất khó hồi phục lại, anh nghĩ không ra sao người này lại lưu manh như vậy, sao năm lần bảy lượt đều cưỡng hôn anh.

Anh không có kinh nghiệm, chỉ có thể cầu xin cộng đồng mạng, gửi một tin. “Tôi luôn bị người ta cưỡng hôn nên làm thế nào đây?”

Sau đó lại cảm thấy gửi như vậy không đúng cho lắm, cho nên đã sửa lại: “Một người muốn nói làm vợ tôi, luôn cưỡng hôn tôi thì làm sao? Có cách nào ứng phó không?”

“Một người nói muốn làm vợ tôi luôn thích cưỡng hôn tôi, có phải tôi toang rồi hay không, bị nhìn trúng rồi.”

Gửi liên tục hai tin, rất nhanh, đã có cộng đồng mạng trả lời anh, trả lời một cách rất đơn giản: “Thể hiện yêu đương, chết đi!”

Hoắc Lâm: “...”

Tống Hoài Dư nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Lâm yên tĩnh ăn kem, đột nhiên nói với anh: “Yến Khinh theo đuổi cậu, có phải thành công rồi hay không? Cậu ấy từng cược với chúng tôi, nói trong vòng một tháng chắc chắn có thể theo đuổi được cậu, không ngờ thành công rồi, bây giờ cậu ấy quen cậu rồi sao.”

Hoắc Lâm nghe thấy lời này, hàng lông mày nhíu lại, nhìn lấy cậu ta, giọng điệu hơi táo bạo: “Cậu nói lời này là có ý gì, cái gì mà trong vòng một tháng cậu ấy có thể theo đuổi tôi?”

Tống Hoài Dư ra vẻ kinh ngạc: “Cậu không biết sao? Tôi cho rằng là cậu biết, chính là lúc cậu ấy mới chuyển đến học, chúng tôi chơi trò nói thật hay là mạo hiểm.”

“Cậu ấy chọn trúng mạo hiểm. Chúng tôi đã đùa rằng, nói trường dạy nghề sát vách có một đại ca, chính là cậu, rất chảnh, chưa từng yêu đương, cũng không có ai có thể hạ được, cậu nói xem cậu là một núi băng cao lãnh.”

“Yến Khinh đã nói cậu ấy là tay lão luyện yêu đương, hạ cậu là chuyện từng phút giây, còn cược với chúng tôi có thể theo đuổi được cậu, chỉ là trò chơi nói thật hay mạo hiểm mà thôi, bây giờ thời gian một tháng đã đến, có lẽ cậu ấy đã theo đuổi được cậu rồi đúng không.”

“Tôi cho rằng hai cậu quen nhau, cậu ấy sẽ thẳng thắn với cậu, nói chuyện này với cậu, không ngờ chưa nói với cậu à, cậu ấy đúng là, sao có thể lừa gạt tình cảm của người ta chứ?”

Tống Hoài Dư vừa nói vừa thăm dò, nhìn phản ứng của anh, sắc mặt anh đã trầm xuống rồi.

Tống Hoài Dư đang muốn nói với anh, thì Hoắc Lâm đã ném kem trên tay lên trên mặt cậu ta: “Cậu ấy dẫn cậu đến, nói rõ cậu ấy xem cậu là bạn, nhưng cậu cố ý nói những lời này với tôi, cũng không xem cậu ấy là bạn, im miệng thối của cậu lại đi.”

Tống Hoài Dư: “...”

Cậu ta tức giận đến mức mở to mắt, kem này lạnh quá rồi.

Yến Khinh đi ra ngoài thì đã bị Hoắc Lâm dẫn đi.

Yến Khinh không hiểu, anh làm sao vậy, đồ vẫn chưa ăn đã trực tiếp bị dẫn đi, hơn nữa Tống Hoài Dư còn ở nơi này mà.

“Đi đâu vậy?”

Hoắc Lâm: “Đi đổi một nơi có bầu không khí học tập, KFC này quá ồn, anh không học nổi, muốn đổi một nơi yên tĩnh.”

Sau khi Tống Hoài Dư nhìn hai người họ rời đi thì lấy kem trên mặt xuống.

Cậu ta có chút vui mừng, bởi vì Hoắc Lâm từng ăn kem này.

Vừa nãy miệng của cậu ấy đã liếʍ ở chỗ này, cho nên Tống Hoài Dư rất khát khao ăn kem này.

Bên trên có nước bọt của cậu ấy, như vậy cũng được xem là hôn gián tiếp.

Tương đương với việc Hoắc Lâm hôn cậu ta.

Cậu ta rất vui vẻ ăn hết chỗ kem này.



Mười phút sau, Yến Khinh nhìn hai người họ thuê phòng ở khách sạn thì cạn lời, đây là nơi có bầu không khí học tập, còn… yên tĩnh sao!

Trong đầu anh nghĩ cái gì vậy?

Lúc này, anh rất giống với anh của lúc già, quả nhiên ba tuổi định tám mươi, lúc còn trẻ anh cũng có dáng vẻ này.

Kiếp trước, sau khi Yến Khinh kết hôn, muốn học quản lý doanh nghiệp với Hoắc Lâm, anh một lời đã đồng ý, anh nói nhất định sẽ dạy cậu, quả nhiên cứ thế cứ thế, đi đến khách sạn.

Nói bầu không khí ở đây tốt, có cảm giác học tập.

Hỏi anh học cái gì, cảm giác anh rất vô sỉ mở video ra, còn có lý nói: “Học những cái này.”

Hiện tại Yến Khinh đến khách sạn học tập với anh, khiến cậu có chút muốn gõ đầu anh.

Anh rất nghiêm túc.

Hoắc Lâm thuê phòng đơn đơn giản, dẫn Yến Khinh bước vào, Yến Khinh cả đường lén lút, chỉ sợ bị bạn học nhận ra.

Sau khi Hoắc Lâm dẫn cậu vào, Yến Khinh lấy sách bài tập ra, hỏi anh: “Chỗ nào không hiểu, để em dạy anh.”

Hoắc Lâm: “Chỗ nào cũng không hiểu.”

Yến Khinh “...”

Hoắc Lâm nhìn thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của cậu, thì không đùa cậu nữa: “Trước đây anh có học nội dung của lớp mười, nội dung lớp mười anh biết, lớp mười một mười hai thì chưa học, em cứ giảng một lượt mười một, mười hai cho anh là được. Trí nhớ anh tốt, em giảng một lần anh sẽ biết.”

Yến Khinh thở dài: “Hoắc Lâm, đừng giả vờ, giả vờ sẽ dễ bị sét đánh đó.”

Hoắc Lâm: “...”

Sau khi Yến Khinh nói xong lời này, bỗng nhiên hiểu tại sao đời trước anh lại cố chấp dựng cột thu lôi trong nhà, hiện tại đã hiểu rồi, có thể là vì bảo toàn tính mạng đúng không.

Yến Khinh dạy cho anh, mặc dù thành tích học tập của Hoắc Lâm chẳng ra làm sao, nhưng anh lên lớp rất nghiêm túc, luôn luôn nghe giảng.

Sau khi Yến Khinh giảng cho anh nửa ngày thì ngẩng đầu nhìn lấy anh, phát hiện anh luôn nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đó có chút không đúng.

Nên hỏi anh: “Sao vậy?”

Hoắc Lâm nghĩ đến vừa nãy bạn cùng bàn của cậu nói thì có chút hoảng hốt.

Cậu với anh tất nhiên là không quen biết, cũng không biết là người từ đâu ra, chạy đến trước mặt anh, luôn muốn theo đuổi anh, lẽ nào thật sự là quen anh vì trò chơi nói thật hay mạo hiểm sao?

Lừa gạt tình cảm sao?

Nếu thật sự là như vậy thì anh bóp chết cậu cho xong, lừa gạt cái gì không được, lại đi lừa gạt tình cảm?

Hoắc Lâm lắc đầu, cố ý trêu ghẹo cậu: “Chỉ học như vậy không có hứng thú gì cả, anh cũng không nghe vào, không có phần thưởng gì đó sao.”

Yến Khinh nghe đến đây thì đỏ mặt, kiếp trước lúc chồng cậu dạy cậu cũng nói đến chuyện phần thưởng.

Nếu như cậu thông minh, làm được đề mà anh đưa ra, lúc đó anh sẽ thưởng cho cậu… một lần.

Sau đó cậu thông minh, làm hết đề, cả đêm suýt chút thì chết.