Chương 22: Nói chồng tôi vậy là không được

Yến Khinh không chịu nổi người ta nói chồng cậu như vậy, mặc dù là trưởng bối, nhưng nói chồng cậu thì không được.

“Vậy thầy cứ đợi đầu thầy bị chém xuống làm ghế đẩu cho cậu ấy ngồi đi, em tin cậu ấy tuyệt đối có thể thi đậu vào trường chúng ta.”

Chủ nhiệm nghe thấy lời của cậu thì cười nhạo một tiếng, bị cậu chọc cười: “Nếu không phải nể mặt gia đình em thì hiện tại tôi thật sự có thể đuổi em đó, nhưng nể mặt bố mẹ em, tôi không so đo với em, vậy tôi sẽ đánh cược với em, nếu cậu ấy thi đậu thì tôi sẽ chặt đầu xuống làm ghế cho cậu ấy ngồi, nhưng nếu cậu ấy thi không đậu thì sau này em hãy đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy, không được tiếp tục đi tìm cậu ấy nữa.”

Đúng lúc này Hoắc Lâm đi vào, nhìn lão già bất tử kia có dáng vẻ ăn nói ngông cuồng như vậy, anh lập tức thêm điều kiện: “Được thôi, chẳng phải là thầy cược em có đậu hay không sao? Vậy thêm một điều kiện, nếu em có thể thi đậu thì thầy hãy gọi em là bố trên sân tập.”

Sau khi chủ nhiệm nhìn thấy anh bước vào thì giật mình, sao người này có thể vào đây được? Lại là trèo tường vào, nếu không loại người như thế này sao có thể vào trường Nhất Trung?

“Em... em lại trèo tường vào! Em đúng là không sợ chết, trường học như chúng tôi đâu phải là loại học sinh hạ đẳng như em đến chà đạp, em đợi đấy, bây giờ tôi sẽ đi gọi bảo vệ báo cảnh sát bắt em.”

Hoắc Lâm thấy ông ta tiến lên thì giữ chặt điện thoại của ông ta, mang theo áp lực nói: “Thầy có gì mà ra oai chứ, hiện tại không phải là chuyện báo cảnh sát, là thầy có đồng ý ứng chiến với em hay không. Nếu em thi đậu thì thầy sẽ gọi em là bố ở trên sân tập. Sao vậy, không dám à? Cảm thấy ông đây chính là bố thầy rồi à?”

Chủ nhiệm tức giận đến mức răng run rẩy, nhìn đám giáo viên xung quanh, với tình hình hiện tại, không đồng ý cũng không được.

“Em... ai nói tôi không dám, tôi kết luận với chỉ số thông minh như em hoàn toàn không thi được, tôi hiểu rất rõ, ngoại trừ đánh nhau ẩu đả ra thì em không có chỗ nào là được. Nếu em có thể vượt qua kỳ thi thì đúng là kỳ tích!”

Chủ nhiệm tức giận đến hồ đồ, cũng mặc kệ, trực tiếp đồng ý, dù sao cũng nhận định chắc chắn người này không thi được.

Hoắc Lâm cũng chẳng sao cả, nghe nói như vậy, anh chỉ nhún vai, chuẩn bị rời đi.

Yến Khinh rời đi theo anh, dù sao thì chủ nhiệm như vậy, cậu cũng không muốn để ý đến, cậu nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của anh, đuổi theo hỏi anh: “Hoắc Lâm, em biết anh chắc chắn rất thông minh, anh lại có lòng tin như vậy, chắc chắn có thể thi đậu vào trường bọn em! Đề bài gần đây em đưa cho anh, có phải anh đã làm hết rồi không?”

Hoắc Lâm bước đi cà lơ phất phơ, sau khi nhìn thấy cậu đuổi theo thì dừng bước, đột nhiên xoay người, Yến Khinh quá vui vẻ nên trực tiếp đυ.ng vào phía sau anh.

Hoắc Lâm nhìn từ trên cao xuống, cúi đầu nhìn cậu, nói thật: “Không có, anh vốn không có lòng tin thi đậu vào trường của các em, hơn nữa anh cũng không thi đậu được trường của các em, vừa rồi anh chẳng qua là nhìn không quen mắt lão già đó nên tùy tiện nói mà thôi.”

Yến Khinh: “...”

Đây là vấn đề có thể tùy tiện nói sao, vừa nãy anh tràn đầy tự tin như vậy, khiến cậu cho rằng anh thi đậu trạng nguyên nữa đấy! Cho rằng anh có thể vả mặt thầy chủ nhiệm, kết quả anh lại tùy tiện nói ư?

“Vừa rồi anh nói hay như vậy, vậy mà anh lại nói với em chỉ là tùy tiện nói, vậy chẳng phải là bị vả mặt sao? Chắc chắn chủ nhiệm sẽ xem thường đó.”

Hoắc Lâm không sao cả: “Tùy thôi, dù sao thì ông già với chủ nhiệm lớp các em cũng không gặp nhau, chỉ là cảm thấy ông già đó lèm bèm có chút phiền, mới để ông ta câm miệng mà thôi, anh cũng không có ý định thi vào trường của các em.”

Yến Khinh: “...”

Cậu tức giận đến hồ đồ rồi, hốc mắt đỏ như thỏ nhìn anh: “Anh chính là kẻ lừa đảo, từ đầu đến cuối anh chính là kẻ lừa đảo, là em ngốc nên mới bị anh gạt.”

Hoắc Lâm: “...”

Yến Khinh không muốn tin anh nữa, cái miệng này của anh không có câu nào là có thể tin được.

Hoắc Lâm cũng không biết bản thân xảy ra chuyện gì, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ cậu khóc, mỗi lần thằng nhóc này khóc đỏ mắt, trong lòng anh cũng giống như bị níu lại.

“Mẹ nó, em đừng khóc giùm ông, ông thi là được chứ gì? Nhưng ông nói trước, ông không biết gì cả, em phải dạy bù cho ông đây.”

Yến Khinh nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên: “Thật sao? Anh đồng ý à?”

Hoắc Lâm: “Ừm, em phải dạy thêm cho anh, ông đây bảo rồi em cứ tùy ý chỉ dạy.”

Đương nhiên là Yến Khinh đồng ý rồi, chỉ cần có thể giúp chồng cậu thi đậu vào trường cấp ba thì cái gì cậu cũng đồng ý.

Hoắc Lâm đến bên này tìm người, trong lúc hồ đồ đã cược với người ta sẽ thi đậu vào trường cấp ba bên này, sau đó anh cũng có chút choáng váng, nhưng Yến Khinh lại rất vui vẻ, trên mặt không giấu nổi nụ cười, nhìn cậu vui vẻ, bản thân anh cũng vui vẻ, bỏ đi, anh cứ mặc kệ cậu thôi.

Yến Khinh thêm wechat hai người họ, có chuyện gì thì trực tiếp liên lạc wechat, sau này phải dạy cho anh, hẹn thời gian, địa điểm cũng dùng wechat.

Wechat của Hoắc Lâm rất đơn giản, chẳng có gì cả, không đăng bài cũng không có ảnh đại diện, chỉ có một hình nền đen.

Kiếp trước, khi Yến Khinh kết hôn với Hoắc Lâm đã chụp ảnh cưới, sau đó anh luôn dùng ảnh cưới của hai người họ làm ảnh đại diện.

Sau khi Yến Khinh thêm wechat của anh thì ghim lên đầu trang, ngày mai là cuối tuần, cậu có thể dạy anh.

Yến Khinh vui vẻ trở về, Tống Hoài Dư nhìn thấy vẻ mặt cậu vui mừng trở về thì cảm thấy không đúng, bình thường mà nói, hiện tại cậu bị chủ nhiệm gọi đi nhất định là dạy bảo cậu một trận, sao có thể vui vẻ như vậy.

Cậu ta đẩy kính lên, hỏi cậu: “Yến Khinh, sao cậu lại vui mừng như vậy? Vừa rồi tôi thấy chủ nhiệm gọi cậu đi, còn tưởng là sắp la mắng cậu, không ngờ là khen cậu à?”

Yến Khinh nghe vậy thì lập tức cảm thấy không đúng, cậu suy đoán: “Kỳ lạ, vậy mà lại có người mách lẻo, nói tôi với người của trường dạy nghề bên cạnh yêu đương, tôi không đắc tội với ai hết, là ai đi mách lẻo chứ? Người này đúng là, không học tập cho tốt, đi mách lẻo làm gì cơ chứ?”

Tống Hoài Dư an ủi cậu: “Trên thế giới này có rất nhiều người miệng lưỡi, không cần quan tâm đến những người khó hiểu này, cho nên chủ nhiệm mắng cậu rồi ư!”

“Mắng tôi rồi, nhưng lúc quan trọng Hoắc Lâm đã xuất hiện, anh ấy che chở cho tôi, hơn nữa còn cược với chủ nhiệm, sau khi anh ấy thi đậu vào trường cấp ba chúng ta, anh ấy thi đậu vào lớp chúng ta, thì hai chúng tôi có thể ở bên nhau.”

Tống Hoài Dư nghe vậy, trong nháy mắt suy sụp, nhưng vẫn lúng túng cười nói: “Chúc mừng cậu nha, cậu thích cậu ấy như vậy, nếu cậu ấy thi đậu, hai người có thể ở cùng nhau rồi.”

Yến Khinh cũng vui mừng: “Ừm ừm, ngày mai tôi sẽ ôn bài với anh ấy.”

Tống Hoài Dư: “Thành tích học tập của tôi rất tốt, hay là tôi đi cùng cậu, có thể giúp được gì tôi sẽ giúp.”

Yến Khinh nghe thấy lời này, suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng được, mặc dù thành tích học tập của cậu rất tốt nhưng có mấy môn học cậu cũng không ổn, nếu như có thể giúp được, vậy đương nhiên sẽ rất tốt: “Được, ngày mai chúng ta hẹn ở KFC đi.”

Tống Hoài Dư nghe vậy, cậu ta rất vui vẻ, khóe miệng cũng không kiềm chế được mà nở nụ cười: “Được.”

...

Thứ bảy.

Yến Khinh và Hoắc Lâm hẹn nhau là buổi sáng đi KFC, ôn tập đến tối, như vậy sẽ không lãng phí thời gian. Sáng sớm anh tỉnh dậy, ra ngoài chạy một vòng rồi trở về tắm rửa, thử quần áo của mình lặp đi lặp lại ở trước tủ quần áo.

Làm thế nào cũng không hài lòng, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là áo quần của anh quá ít, chỉ có những bộ này.

Thủy Đào vẫn đang ngủ, nhìn dáng vẻ lục tung nhiều thứ như vậy, vẻ mặt cậu ta nghi hoặc: “Đại ca, hôm nay anh đi thi hoa hậu sao? Sao không gọi em theo, hai chúng ta cùng tham gia, thế nào cũng sẽ giành được giải quán quân với á quân.”

Hoắc Lâm: “... Câm miệng lại!”

Thủy Đào cũng không biết sao lại đắc tội với anh rồi, gần đây tính tình của đại ca đối với cậu ta ngày càng kém đi rồi.

Cuối cùng Hoắc Lâm cũng không biết chọn quần áo gì cho đẹp, nên chọn một trong những bộ đẹp nhất của anh, mang giày vải đi ra ngoài.

Giày của anh rất sạch.

Yến Khinh ở tiệm KFC cách trường không xa đợi anh, lúc Hoắc Lâm đi còn lộ ra dáng vẻ rất chảnh, dáng vẻ không phải là ông đây muốn đến, mà là dáng vẻ cậu bảo ông đến, nhưng sau khi đến, nhìn thấy tên béo bên cạnh cậu thì anh lập tức mất hứng.

Không phải đã nói là một người sao, sao còn mang theo bóng đèn đến vậy?