Chương 17: Người này là trùm khoác lác

Hoắc Lâm bị cảnh này làm cho hóa ngốc, anh cũng không có ức hϊếp cậu, sao cậu lại khóc thảm thiết như vậy chứ, anh đi đến đẩy cậu vài cái: “Nhóc con, cậu tỉnh lại đi, không phải cậu ngất rồi đó chứ? Cậu ngất thật hả? Tôi đâu có ức hϊếp cậu đâu, hay là cậu bị tôi mắng nên ngất rồi?”

Hoắc Lâm thật sự sợ cậu, lay cậu cả nửa ngày cũng không thấy dấu hiệu tỉnh lại, anh nhanh chóng tự mình thay quần áo, bế cậu theo kiểu công chúa, đi đến bệnh viện gần đó.

Bệnh viện.

Vào giờ này đáng lẽ Thủy Đào có thể ở nhà ngủ một giấc thật ngon, nhưng đại ca lại kêu cậu ta đến, cậu ta không thể không đến, lúc xuất hiện ở trong bệnh viện, tay vẫn còn dụi dụi mắt, ngáp một cái: “Đại ca, sao vậy, nửa đêm canh ba còn gọi em đến đây?”

Dạo gần đây hành vi của đại ca cậu ta thật sự rất mơ hồ khó hiểu.

Giống như lúc ban ngày nói là không cứu Yến Khinh, nằm ngủ trên bàn học, cậu ta còn tưởng là đại ca của mình rất ngầu, kết quả nằm xuống chưa được một giây thì vèo một cái, chạy vù đi nhanh như tia chớp.

Bọn họ còn không kịp nhìn theo bóng người.

Trên tay Hoắc Lâm đang bế một người, có chút lo lắng nói với cậu ta: “Bệnh viện này không phải do nhà mày mở sao? Cậu ấy bị ngất rồi, tao không biết phải đến khoa nào, mày kêu bác sĩ giỏi nhất của nhà mày đến cứu cậu ấy đi, cậu ấy mà xảy ra chuyện gì, có lẽ tao sẽ không tránh khỏi tự trách.”

Thủy Đào vẫn còn đang trong cơn ngáy ngủ, nghe thấy đại ca nói câu này, thì dụi mắt mấy cái nhìn vào người mà đại ca đang bế trên tay, đây không phải là cậu học sinh ngoan mà trước đây đại ca nói sao, nhóc con này sao ngất rồi?

Cậu ta không khỏi kinh ngạc: “Ôi mẹ ơi, đại ca anh giỏi thật đó, sao lại làm cho người ta ngất rồi, nói thế nào cũng không thể làm cho người ta ngất đi như vậy chứ, cơ thể nhỏ bé của cậu ấy sao chịu nổi sức mạnh của anh.”

Hoắc Lâm: “...”

Nếu trong tay Hoắc Lâm không có người, anh thật sự muốn bóp chết cậu ta, trong đầu toàn nghĩ mấy cái đồi trụy, anh đâu có…anh chỉ chọc cho người ta tức phát ngất thôi.

“Mày đừng có nói nhảm với tao, mau gọi bác sĩ giỏi nhất bệnh viện đến đây cho tao, mày nhìn coi cậu ấy trở thành như vậy rồi, lỡ mà xảy ra chuyện gì còn tưởng là do tao làm đó.”

Thủy Đào nghe thấy lời này thì lập tức gọi điện thoại, gọi người có thẩm quyền của bệnh viện đến, đại ca dặn dò, sao cậu ta có thể không nghe theo?

Bác sĩ đến sắp xếp cho Yến Khinh một phòng bệnh, làm kiểm tra, thấy sức khỏe không có vấn đề gì, có lẽ chỉ là bị dọa cho ngất đi.

“Bệnh nhân hiện tại không xảy ra vấn đề gì, chỉ là bị dọa cho ngất đi mà thôi, thoa một ít dầu gió, để cậu ấy dần tỉnh táo lại là được.”

Hai người bọn họ làm mình làm mẩy, giờ này còn kêu bác sĩ giỏi nhất đến khám, còn tưởng sẽ phải tiến hành làm phẫu thuật phức tạp gì đó.

Kết quả chỉ cần bôi chút dầu gió đánh thức là được, bác sĩ đã đưa dầu gió cho bọn họ.

Thủy Đào cầm lấy chai dầu gió, chuẩn bị thoa cho Yến Khinh, đột nhiên Hoắc Lâm tức giận đánh vào tay cậu ta, cướp lấy chai dầu gió trên tay cậu ta, tự mình thoa cho Yến Khinh.

Thủy Đào bị đánh oan ức, bực bội ngồi xuống bên cạnh, ăn đồ ăn vặt và nhìn Hoắc Lâm.

Hoắc Lâm thoa dầu gió cho Yến Khinh, một lúc sau mới thấy cậu tỉnh dậy, sau khi thấy cậu tỉnh lại, vừa muốn nói gì đó thì đột nhiên Yến Khinh tức giận, nắm lấy cổ tay anh, sau đó véo anh một cái thật mạnh.

Hỏi anh: “Đau không?”

Cái này có thể không đau sao? Trực tiếp véo vào tay như vậy, nếu như không đau thì cậu tự véo mình một cái đi.

“Cậu cho tôi véo một cái thì cậu sẽ biết là có đau hay không.”

Yến Khinh nghe thấy lời này của anh thì hít một hơi thật sâu, thậm chí cũng không thể nói gì để tự khuyên chính mình, sự thật là anh vẫn chính là chồng của cậu.

Tại sao lại không giống, hoàn toàn không giống với chồng mình, sao ở kiếp trước anh có thể lừa người đến vậy chứ?

Hoắc Lâm nhìn thấy cậu ngẩn ra, cũng không biết sao lại chọc ghẹo cậu rồi, có điều suy nghĩ lại, cậu ấy bị mình chọc tức đến ngất đi, là bởi vì không làm theo lời cậu, cho nên chắc trong đầu cậu bây giờ cũng không được tỉnh táo lắm.

Hoắc Lâm thuận theo lời của cậu để khiến cậu được vui, cho nên hỏi một câu: “Chị dâu, bây giờ cậu khỏe lại chưa?”

Sau khi Yến Khinh nghe thấy anh gọi mình là chị dâu, thì như phát điên lên nhìn anh, trừng mắt nói: “Kêu chị dâu cái gì, anh đừng gọi em là chị dâu, em không phải là chị dâu của anh, em là vợ của anh.”

Thủy Đào nghe thấy lời này thì liếc nhìn Hoắc Lâm, đột nhiên dùng ánh mắt như đã hiểu rõ nhìn anh: “Đại ca, em bắt đầu tin lời anh nói rồi, đầu óc cậu ấy có khi bị bệnh nặng thật đấy.”

Hoắc Lâm: “...Mày nói cái linh tinh gì vậy, tao từng nói cậu ấy như vậy hồi nào?”

Thủy Đào: “Vào hồi bảy giờ tối hôm qua anh đã ở trước mặt em nói cậu ấy như vậy mà, anh nói đầu óc cậu ta không chừng bị bệnh nặng, lúc đó em còn nói không thể nào mà, anh có nói như vậy.”

Hoắc Lâm: “...”

Đồng đội ngu ngốc.

Yến Khinh: “...”

Yến Khinh thật sự không muốn thừa nhận thân phận này của mình, nhưng cậu ngủ một giấc tỉnh dậy đã tiếp nhận sự sắp đặt này, ai bảo ở thắt lưng của anh có một vết sẹo, vết sẹo này không phải ai cũng có.

Ở kiếp trước chồng cậu đã nói dối cậu.

Không có một câu nào là thật.

Sau khi Yến Khinh hít một hơi thật sâu, nhìn người đàn ông bên cạnh đang thoa dầu gió cho mình, đừng nói là sự dịu dàng, cũng giống y như chồng của cậu, cậu nhớ ở kiếp trước có một hôm cậu bị sốt.

Đó là vì bọn họ chuyển đến nhà mới, ở nhà mới có bể bơi, cậu thích bơi lội, cho nên anh đã mua nhà mới cho cậu, ngôi nhà vô cùng lớn, bể bơi cũng rất lớn.

Hoắc Lâm sai người bơm đầy nước vào bể bơi, nói với cậu việc chuyển vào nhà mới thì nên tổ chức ăn mừng, cho nên ở trong bể bơi, hai người họ đã làm chuyện đó…

Yến Khinh cảm thấy quá xấu hổ, dù sao cũng là ngoài trời, hơn nữa lại còn là trong bể bơi, nếu như bị nhiễm trùng hay gì đó sẽ không tốt cho lắm.

Nhưng chắc có lẽ vì Hoắc Lâm quá cao hứng, cho nên phải thử xem sao.

Kết quả sau đó là cậu bị sốt, có thể bởi vì nước ở trong bể bơi quá lạnh cho nên cậu đã phát sốt.

Cậu phát sốt cả một đêm, Hoắc Lâm đã chăm sóc cậu, anh vô cùng lo lắng, cả một đêm đều ở trong phòng bệnh, sợ cậu sẽ xảy ra chuyện gì, anh của lúc đó cũng dịu dàng ấm áp như bây giờ.

Yến Khinh nhìn thấy dáng vẻ ấm áp hiện giờ của anh nhưng thật sự không chấp nhận nổi cái mái tóc màu đỏ của anh, anh không thể nghiêm túc hơn chút để đầu tóc bình thường được sao?

“Anh có thể đi nhuộm lại tóc thành màu đen không? Màu tóc đen của anh rất đẹp, tóc đen đẹp trai hơn nhiều, anh cứ nhất thiết phải nhuộm thành màu đỏ để làm gì? Anh thấy mái tóc màu đỏ hiện giờ của anh rất đẹp sao? Em nhìn thấy màu tóc này của anh liền muốn nhốt anh vào chuồng gà, cái mái tóc này anh xem có giống như cái mào gà không?”

“Hơn nữa sao anh lại học ở trường dạy nghề? Anh…em không có ý ghét bỏ anh, anh nên nỗ lực thêm một chút, phấn đấu hơn đi.”

Giọng điệu nói chuyện này của cậu giống hệt như người nhà, khiến cho Hoắc Lâm bị dọa sợ, lời này sao giống y hệt như những gì mẹ anh đã nói.

Hoắc Lâm thấy cậu đã tỉnh táo lại, đầu óc có hơi mơ hồ, anh đặt chai dầu gió xuống: “Chuyện của tôi không đến lượt cậu ở đây đánh giá, vả lại bây giờ cậu tỉnh lại rồi, thì không còn việc của tôi nữa, tôi đi trước đây.”

Yến Khinh nhìn bóng dáng anh rời đi, sụp đổ trốn vào trong chăn, đến bây giờ vẫn không cách nào chấp nhận được, đây chính là chồng của cậu lúc còn trẻ, chồng của cậu đã lừa cậu nhiều thứ như vậy, ngoại trừ cái tên và gương mặt là thật ra, những thứ khác đều là giả.

Còn cái gì mà học sinh giỏi của trường Nhất Trung, cái gì mà năm nào cũng đoạt giải thưởng, còn cái gì mà mọi người đều yêu mến.

Mọi người nhìn thấy anh thì hận không thể bỏ chạy tám trăm mét thì có.

Anh chính là một kẻ dối trá.

Yến Khinh càng nghĩ càng thấy uất ức, không muốn quan tâm đến anh nữa, cũng không muốn tìm anh nữa, nhưng khi trùm chăn lại nghĩ về việc nhiều năm nay chồng đối xử với cậu tốt như vậy.

Mặc dù anh là vua khoác lác, nhưng anh đối xử tốt với cậu là sự thật, nếu không cậu cũng không thể yêu anh, yêu đến sâu đậm như vậy.

Sau khi hai người Hoắc Lâm và Thủy Đào rời khỏi bệnh viện, đi xuống tới dưới lầu, anh có chút buồn bực, cho nên tìm một thùng rác rồi đứng bên cạnh hút thuốc, ngậm một điếu thuốc trong miệng, không nói lời nào.

Thủy Đào đã buồn ngủ ngáp một cái, muốn đi về, nhưng lúc này thấy đại ca cậu ta lấy từ trong túi quần ra một chiếc gương nhỏ, tự soi mặt, nghiêm túc hỏi cậu ta: “Mày cảm thấy tao nhuộm tóc đen có đẹp trai hơn không?”