Chương 15: Đừng vì thân thể ông đây đẹp mà yêu ông nhé

Ở kiếp trước, cậu thường xuyên mua cho chồng những chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ vào những năm bổn mạng của anh, dù sao cũng sợ anh gặp phải tai nạn đổ máu.

Chồng cậu rất nghe lời, mỗi lần cậu mua đồ cho anh phong cách gì thì anh mặc theo phong cách ấy.

Chính là cái kiểu bình đẳng có qua có lại, mua cái gì cho anh, anh cũng đều mặc, sau đó chồng cậu mua cái gì, phong cách gì khác thì cậu cũng mặc.

Giống như ren, da báo, thỏ nhỏ, cáo nhỏ… như mang cả sở thú về nhà, còn có cái loại hoàn toàn trong suốt, cậu cũng mặc qua rồi.

Toàn bộ đều là chồng mong cậu mặc, không chịu mặc thì anh sẽ dỗ dành cậu mãi thôi, bảo là chồng thích.

Yến Khinh nhìn thấy cảnh tượng này thì hai mắt như muốn bốc hỏa, nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng nghĩ người nhà họ Hoắc đều có thân hình thật đẹp.

Cơ thể của chồng cậu cũng đẹp như vậy, có điều cậu chỉ nhìn cơ thể của chồng mình lúc ba mươi tuổi, chưa từng thấy qua thân hình lúc mười tám tuổi, nhưng có lẽ sẽ đẹp hơn Hoắc Lâm nhiều.

Sau khi Yến Khinh nhìn vào cửa mấy lần thì không dám nhìn nữa, nhìn em chồng của mình sợ mắt sẽ bị nổi mụt nhọt, cậu có chút lúng túng, không biết nên làm sao, bèn ngồi xuống một bên chờ đợi, đợi anh đi ra.

Cậu không dám đi tắm, hơn nữa cái cửa kính này trong suốt quá, nếu đi tắm chắc chắn sẽ bị anh nhìn thấy.

Cậu ngồi xuống một bên giường đợi anh đi ra, không biết tại sao, thấy hơi xấu hổ, cảm giác giống như đang chờ anh làm gì đó.

Cậu ngồi đó đung đưa hai chân, tốc độ tắm rửa của anh rất nhanh, kỳ cọ hai ba lần là xong rồi, chỉ cần rửa sạch mùi hôi trên cơ thể là được, Yến Khinh đã tự nhủ sẽ không nhìn anh nữa, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn vào bên trong cánh cửa kính.

Lúc cậu vẫn còn muốn nhìn, Hoắc Lâm lại bước ra ngoài, anh còn không đi ra nữa thì cả người sẽ bị người ta nhìn sạch sẽ, vốn tưởng rằng tên nhóc này sẽ yên phận một chút, nhưng không ngờ rằng ánh mắt của cậu cứ dán lên cơ thể anh.

Khiến anh sợ đến mức nhanh chóng tắm rửa cho xong, quấn chiếc khăn quanh người rồi bước ra.

Anh cầm chiếc khăn khô lau sạch nước trên tóc, sau đó trực tiếp ném chiếc khăn vừa lau tóc lên đầu của nhóc thối kia, che đầu cậu ấy, giọng nói gắt gỏng: “Nhóc con, vừa nãy cứ mải nhìn lén tôi hả, sao nào, ngưỡng mộ thân hình của ông đây rồi đúng không? Nhưng đừng vì thân hình ông đây đẹp mà đem lòng yêu ông đó nha.”

Yến Khinh cũng không biết Hoắc Lâm lấy đâu ra sự tự tin thái quá này, thân hình anh mà được tính là đẹp ư? Thân hình của chồng cậu còn đẹp hơn như vậy nhiều.

Yến Khinh kéo chiếc khăn bị ướt trên người xuống, chuẩn bị trả cho anh, nhưng cũng chính lúc này, cậu nhìn thấy trên eo anh có một vết sẹo.

Đột nhiên hai mắt mở to nhìn vào eo anh.

Hoắc Lâm tắm xong không thích quấn chặt người, cho nên đã lấy một chiếc khăn tắm buộc lỏng phía trên thắt lưng.

Phía trên không mặc gì, bởi vì vừa tắm xong, còn có nước từ trên tóc chảy xuống, chảy dọc theo theo cơ bụng.

Chỗ bị khăn che lại tương đối thấp, cho nên vẫn thấy rõ vết sẹo trên thắt lưng.

Yến Khinh không chắc chắn có phải mình nhìn nhầm hay không, nếu không sao lại nhìn thấy trên eo anh có một vết sẹo, đây chính là vết sẹo Hoắc Lâm từng nói năm mười sáu tuổi phải mổ ruột thừa, nên mới có vết sẹo này, mãi vẫn còn ở đó.

Bây giờ anh mười tám tuổi, cho nên lúc mười sáu tuổi, anh đã từng mổ ruột thừa, để lại vết sẹo này.

Nhưng tại sao anh lại có vết sẹo này? Vết sẹo này thật sự chỉ có Hoắc Lâm mới có, vị trí giống hệt như vậy, kích thước vết sẹo cũng giống, Yến Khinh còn nhớ rất rõ ràng.

Hơn nữa hai người họ là người yêu, họ vô cùng quen thuộc cơ thể của nhau, đã vô số lần thấy cơ thể của nhau nên không thể nào quên được.

Nhưng tại sao người này lại có?