Chương 35:

Chương 35:

Trác Lặc Thái quyết tâm phải dọa vỡ mật bọn họ, liền phái mấy vạn tướng sĩ thay nhau khiêu chiến dưới thành, gào ngày gào đêm. Tiếng gào đó khiến quân dân Quảng Ninh vô cùng lo sợ.

Lương Tuệ Dũng và Nguyên Nam Duật cố gắng xoa dịu các tướng sĩ dưới quyền, nhưng kẻ chịu ảnh hưởng vẫn không phải số ít.

Yến Tư Không hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục, chỉ sợ tinh thần quân họ còn tan rã nhanh hơn cả giặc Kim. Nhưng họ phải chờ viện binh, cho nên được ngày nào thì hay ngày đó.

Song ngay lúc sống còn, một lính truyền lệnh từ kinh đô liều mạng vượt qua trạm gác mà Trác Lặc Thái bày bố, mang một tin tức khiến người ta tuyệt vọng tới Quảng Ninh --- Trần Mộc xuất binh, Phong Trường Việt giục Phong Dã về kinh.

Trần Mộc tập hợp hai mươi vạn binh mã từ quân Cần vương khắp nơi, rầm rộ xuất phát đến kinh đô, thề phải cướp lại giang sơn Trần gia từ tay quân Phong gia.

Hành động lần này của Trần Mộc quả thực là 'thừa nước đυ.c thả câu'. Nếu Phong Dã muốn giữ kinh đô thì nhất định phải bỏ Liêu Đông. Chỉ khi hắn trở về kinh đô thì mới có thể tập trung lực lượng quân Phong gia. Nhưng nếu hắn đi thì Quảng Ninh thất thủ chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Tin này chẳng khác nào 'họa vô đơn chí', như thể mỗi khi bọn họ những tưởng bước này đã là bước đường cùng thì lại có vực sâu hơn đang chờ ở phía trước.

Trầm mặc hồi lâu, Lương Tuệ Dũng mới khẽ nói: "Có nên nói cho Lang vương không?"

Nguyên Nam Duật liếc Yến Tư Không. Cậu cũng đang đợi Yến Tư Không lên tiếng.

Yến Tư Không trầm giọng đáp: "Thương thế Lang vương mới ổn định, không nên quá hao tâm, có lẽ chúng ta...bàn đối sách trước đã."

Mặc dù ngữ điệu y cố tỏ ra bình thản, nhưng trong lúc nước sôi lửa bỏng này, con người vẫn rất khó để che giấu hoàn toàn cảm xúc của mình.

Lương Tuệ Dũng và Nguyên Nam Duật đều nhận ra. Kỳ thực trong lòng họ cũng lo lắng giống Yến Tư Không – Sợ Phong Dã bỏ Quảng Ninh.

Tuy Trác Lặc Thái vây thành, nhưng lợi dụng lúc hai quân giao chiến tối tăm mặt mày để rời đi cũng không phải việc gì khó.

Liêu Đông đã sớm chết một nửa, còn một nửa đang thoi thóp hơi tàn. Sao Phong Dã có thể vì Liêu Đông mà từ bỏ tất cả những gì hắn đã vất vả gây dựng chứ?

Lương Tuệ Dũng siết chặt thành quyền nói: "Sở vương lại tàn nhẫn đến vậy. Người như này, cho dù có lên ngôi hoàng đế, sao dám trông cậy vào hắn định quốc an dân?"

Nguyên Nam Duật tức đến toàn thân phát run.

Yến Tư Không im lặng. Quyết định này của Trần Mộc có thể khiến nó đánh mất Liêu Đông, cũng có thể khiến nó đánh mất lòng dân, nhưng lại cho nó một bước lên ngai vàng. Nó hiểu rõ điều này.

Không biết bây giờ Thẩm Hạc Hiên đang làm gì. Nếu hắn khuyên Trần Mộc, vậy hiển nhiên đã thất bại. Chỉ là, hắn thật sự để Trần Mộc đi đến bước này ư?

Bỏ Liêu Đông, đạt hoàng vị, có lẽ là lựa chọn của Trần Mộc chứ không phải Thẩm Hạc Hiên. Mà nhìn tình hình hiện tại, e rằng nói gì cũng đã muộn rồi.

Nguyên Nam Duật nhíu mày nhìn Yến Tư Không: "Nhị ca, huynh nói gì đi."

Yến Tư Không hỏi ngược lại: "Phủ Đại Đồng còn bao nhiêu binh?"

Nguyên Nam Duật suy nghĩ một lúc: "Khoảng bốn vạn."

"Có thể điều hai vạn viện binh từ phủ Đại Đồng không?"

"Hiện Dũng vương đang trấn thủ Đại Đồng. Nếu muốn điều binh, phải do Lang vương trực tiếp hạ lệnh."

Yến Tư Không gật đầu: "Ta sẽ đích thân báo cáo quân tình cho Lang vương."

Lương Tuệ Dũng há to miệng: "Nhưng..."

"Sớm muộn gì Lang vương cũng phải biết." Yến Tư Không mặt không cảm xúc: "Nếu hắn...nếu hắn rời Quảng Ninh, phủ Đại Đồng cũng không chịu giúp thì chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân."

"Đệ sẽ không đi." Nguyên Nam Duật nói một cách kiên định: "Dù chỉ còn một mình đệ, đệ cũng sẽ sống chết cùng Quảng Ninh!"

---------------------

Không biết là Phong Dã thiên phú dị bẩm hay y thuật của Khuyết Linh Hồ xuất thần nhập hóa, hai ngày trước hắn còn hôn mê bất tỉnh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Hai ngày sau, hắn đã có thể ngồi dậy ăn uống.

Lúc Yến Tư Không đến thăm hắn, trên mặt hắn rốt cuộc cũng có huyết sắc sau bao ngày tái nhợt.

Vừa thấy y, Phong Dã đã vội hỏi: "Tình hình chiến sự sao rồi?"

"Trác Lặc Thái sai người khiêu chiến dưới thành, ý định làm loạn quân tâm ta, đã rống một ngày một đêm."

Ánh mắt Phong Dã trở lạnh: "Cứ mặc cho gã rống, chờ viện quân tới..."

"Viện quân sẽ không tới." Yến Tư Không cúi đầu nói.

Phong Dã giật mình, nhìn chằm chằm Yến Tư Không: "...Trần Mộc xuất binh rồi à?" Trong lòng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, nhưng giọng điệu lại mang theo sự khẳng định mà ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Yến Tư Không không trả lời, thầm thừa nhận.

Cơ mặt Phong Dã căng cứng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên những suy nghĩ phức tạp.

Trần Mộc sớm muộn gì cũng sẽ ngóc đầu trở lại. Chỉ là nó chọn ngay cái thời điểm mấu chốt này để tấn công, quả là 'nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của', nham hiểm vô cùng.

Song bọn họ không hề bất ngờ, vì tình huống xấu nhất này đã từng là một trong những suy đoán của họ. Tuy vậy, để đối mặt với nó, họ cần can đảm và hy sinh hơn nhiều những gì họ tưởng tượng, vì trường đao giặc Kim đã kề sát cổ họ rồi.

Yến Tư Không thấp giọng nói: "Phong tướng quân lại giục ngươi về kinh. Ta đoán, lời lẽ chắc chắn rất gay gắt." Y lấy từ trong ngực ra một lá thư chưa bóc, đưa cho Phong Dã.

Phong Dã chần chừ một hồi, mới từ từ mở thư ra. Ánh mắt đảo từ trên xuống dưới, sắc mặt ngày càng sa sầm.

Trong lòng Yến Tư Không rối như tơ vò.

Bây giờ Phong Dã đang bị bắt phải lựa chọn kinh đô hay Quảng Ninh.

Chẳng có người nào vì lợi ích nhỏ mà từ bỏ lợi ích lớn. Huống chi Quảng Ninh thất thủ còn có cơ hội cướp lại, còn đời người làm gì có cơ hội cướp kinh đô lần thứ hai? Nhưng Quảng Ninh bại dưới đao ngựa người Kim ắt sẽ chìm trong biển máu, ai sẽ quan tâm đến những dân đen nhỏ bé ấy đây?

Phong Dã buông thư xuống, cúi đầu trầm ngâm.

Yến Tư Không ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Dã. Y không thể mở miệng yêu cầu Phong Dã ở lại, vì đổi lại là y, có lẽ y cũng sẽ không lựa chọn được một mất mười như vậy. Song Quảng Ninh là quê hương của y, y không thể nào dứt bỏ nó.

Phong Dã chợt mở miệng: "Ta sẽ gửi thư đến phủ Đại Đồng, bảo Dũng vương phái binh cứu viện."

Yến Tư Không kinh ngạc nhìn Phong Dã: "Ngươi...ngươi không đi ư?"

"Ngươi sẽ đi à?" Phong Dã hỏi ngược lại.

Yến Tư Không quả quyết lắc đầu: "Không."

"Vậy ta cũng sẽ không." Phong Dã ngắm nhìn Yến Tư Không: "Ta đã nói rồi. Chỉ cần ta còn sống, không ai có thể tổn thương ngươi thêm lần nữa."

Trái tim Yến Tư Không khẽ rung động. Suốt quãng thời gian dài dằng dặc tới nay, lần đầu tiên y cảm thấy, có Phong Dã bên cạnh là một...chuyện tốt.

"Chỉ cần mau chóng đánh bại Trác Lặc Thái, ta vẫn kịp chạy về kinh đô. Thúc thúc sẽ gồng được thôi..." Phong Dã nheo mắt nhìn Yến Tư Không: "Sao vậy? Dường như ngươi hơi bất ngờ nhỉ?"

"..."

"Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ ngươi mà đi ư?"

"Ta không chắc chắn." Yến Tư Không trả lời thành thật.

Phong Dã ngạc nhiên nhìn Yến Tư Không, khó nén đau thương, hắn cười khổ: "Ngươi...'không chắc chắn'. Bất kể ta cho ngươi biết, ngươi quan trọng với ta nhường nào, thực ra trong lòng ngươi chưa từng thật sự tin tưởng."

"Bây giờ ta tin rồi."

"Ngươi tin rồi, sau đó thì sao?" Phong Dã hùng hổ nhìn Yến Tư Không.

Yến Tư Không đứng dậy, đi tới bên giường Phong Dã, bình tĩnh nói: "Phong Dã, ngươi biết ta là hạng người gì. Để đạt được mục đích, ta không từ thủ đoạn. Ngươi đã cứu ta, còn bằng lòng ở lại cứu Quảng Ninh, ngươi muốn ta làm gì, ta đều chấp nhận hết. Đây có phải đáp án ngươi muốn không?"

Hơi thở Phong Dã dồn dập, trong mắt xen lẫn tức giận và bi ai: "Ta muốn ngươi cam tâm tình nguyện."

Yến Tư Không nói khẽ: "Ngươi đã thấy dáng vẻ cam tâm tình nguyện của ta. Ta sợ mình không giả bộ nổi."

"Yến Tư Không!" Phong Dã bi phẫn quát: "Có phải cho dù ta chết vì ngươi, ngươi cũng không bao giờ thích ta nữa?" Tâm trạng hắn nóng nảy liền tác động đến vết thương, đau đến mức hắn phải khom người, cả khuôn mặt nhăn nhó.

"Phong Dã!" Yến Tư Không nhào tới trước giường, vịn vào lưng hắn: "Vết thương nứt ra à? Ta đi gọi..."

Phong Dã bắt lấy cổ tay Yến Tư Không. Lực tay rất mạnh, nào giống với người mới trở về từ Quỷ Môn quan chứ?

Yến Tư Không thấy sắc mặt Phong Dã khó lắm mới hồng hào, giờ lại tái nhợt đi, trong lòng ảo não. Y có thể sống nhiều mặt, có thể nói lời vàng ý ngọc, tại sao chỉ có Phong Dã là không thể? Có lẽ, có lẽ vì nguyên nhân đẩy hai người tới tình cảnh ngày hôm nay là do y ban đầu dối trá, nên y không muốn lừa dối Phong Dã thêm nữa.

Phong Dã trừng đôi mắt đỏ bừng, nhìn Yến Tư Không, cay đắng nói: "Ngươi quan tâm ta, là quan tâm con người ta, hay là quan tâm Lang vương?"

"Ta quan tâm ngươi, cũng quan tâm Lang vương." Yến Tư Không xốc áo trong của hắn lên, thấy vết thương không chảy máu mới, mới thoáng yên tâm. Y nhìn thẳng Phong Dã, giọng khàn khàn: "Phong Dã, ta không muốn lừa ngươi lần nữa. Ngươi từng nói ngươi hận nhất khi ta lừa ngươi. Ngươi muốn ta ở bên cạnh ngươi, ta liền ở bên cạnh ngươi. Chỉ cần ngươi có thể cứu Liêu Đông, ngươi muốn mạng của ta cũng được...Nhưng ta sẽ không động tình, đó là sai lầm lớn nhất của cuộc đời ta."

Phong Dã trầm thấp nói: "Tình cảm giữa ta và ngươi là...sai lầm lớn nhất của cuộc đời ngươi?"

Yến Tư Không không cách nào trả lời câu hỏi của Phong Dã. Y chỉ cảm thấy đau xé tâm can. Không sai, đó là sai lầm lớn nhất của cuộc đời y, cũng là hồi ức tốt đẹp nhất của cuộc đời y, đẹp đến mức người như y căn bản không xứng có, quả nhiên ông trời đã lấy nó đi rất nhanh.

Bọn họ đã đi quá xa, quá xa, sớm đã không tìm được đường trở lại. Nếu cố gắng quay lại, sẽ chỉ sai càng thêm sai.

"Yến Tư Không, ngươi ác lắm." Môi Phong Dã run rẩy: "Thứ ta trân trọng như báu vật lại bị ngươi coi là 'sai lầm' đáng vứt bỏ như giẻ rách."

Yến Tư Không không muốn tranh cãi với một người bị thương xem rốt cuộc là ai đã vứt bỏ tình cảm của họ như giẻ rách. Y nhẹ giọng nói: "Việc quan trọng nhất bây giờ là ngươi phải dưỡng thương cho tốt. Những chuyện khác, chờ ngươi khỏe rồi nói cũng không muộn."

Phong Dã vẫn luôn nắm tay Yến Tư Không, trong mắt thống khổ khôn nguôi. Hắn mở miệng, thầm thì: "Ta muốn ngươi...hôn ta."

Yến Tư Không sững sờ, chần chừ ghé vào bên môi Phong Dã, khẽ hôn.

Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, mang theo khắc chế và xa cách.

Trong lòng Phong Dã càng chua xót hơn. Hắn nhớ lại lúc hắn trúng tên ngã vào lòng Yến Tư Không, chan chứa trong đôi mắt ấy là đau đớn và lo lắng từ tận đáy lòng. Đó là lần duy nhất kể từ lúc gặp mặt đến nay, Yến Tư Không phơi bày chân tình với hắn.

Hắn thà rằng, thà rằng ở lại khoảnh khắc đó mãi mãi.

Chương 36: