Chương 34:

Chương 34:

Sau khi Phong Dã ngủ, Yến Tư Không lại về cổng lầu.

Lúc này đêm đã khuya, nhưng đèn đuốc trong ngoài thành vẫn sáng trưng. Nguyên Nam Duật đã thay áo giáp, đang đứng ở đầu thành bàn bạc với Lương Tuệ Dũng điều gì đó.

Yến Tư Không leo lên tường thành, vội hỏi: "Tình hình sao rồi?"

"Chưa có động thái gì." Lương Tuệ Dũng trả lời.

Yến Tư Không nhìn từ trên thành lầu xuống, đại quân Trác Lặc Thái đang đóng trại ngoài tầm bắn. Trải qua một ngày kịch chiến, quân địch chắc chắn đã kiệt sức, hơn nữa bây giờ trời tối đen như mực cũng không hợp để công thành. Chúng đang chờ bình minh.

"Lang vương thế nào?" Nguyên Nam Duật hỏi.

"Hắn tỉnh rồi. Khuyết chưởng môn cho hắn uống thuốc, bảo rằng tỉnh lại là có thể ăn." Yến Tư Không thở phào: "Duật nhi, may mà có đệ..."

"Nhị ca." Nguyên Nam Duật nháy mắt: "Trước đó chúng ta nói rồi mà."

Yến Tư Không gật đầu, đổi đề tài, hạ giọng: "Tinh thần quân ta sao rồi?"

Mặt Nguyên Nam Duật lập tức căng thẳng: "Tin đồn Lang vương trọng thương khó trị lan truyền khắp trong quân. Đệ đã bắt hai tên hỏi tội, nhưng... chỉ dựa vào lời của đệ thì không đủ sức thuyết phục. Bọn họ càng không thấy Phong Dã, lại càng suy đoán lung tung."

"Ta lo tin hắn bị thương đã truyền ra." Yến Tư Không không khỏi sầu lo: "Ảnh hưởng của việc này nhất định sẽ tác động đến kinh đô."

Nguyên Nam Duật cũng cảm thấy bất lực vô cùng.

Hiện tại quân Phong gia đang phải thụ địch tứ phía, từ quân Kim, từ Trần Mộc, từ triều đình, từ dân gian. Nếu tin tính mạng Phong Dã ngàn cân treo sợi tóc lan truyền thiên hạ, kẻ địch khắp nơi ắt sẽ rục rịch nổi dậy, quân tâm nội bộ cũng sẽ tan rã theo.

Đúng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Yến Tư Không trầm giọng nói: "Chờ thương thế hắn ổn sẽ cho hắn ra đốc chiến ngay. Trước đó, do đệ chỉ huy binh mã."

"Bây giờ cũng chỉ có thể như thế."

Ánh mắt huynh đệ hai người cùng trông về ra xa ngoài thành, nhìn ánh lửa bập bùng trong đại quân đen kịt như ngàn vạn con mắt của dã thú rình rập trong bóng đêm, tràn ngập sát cơ âm trầm, chực chờ thời cơ nhào lên, xé tan họ thành mảnh nhỏ.

-------------

Trời tờ mờ sáng, quân Kim liền bắt đầu vận chuyển gỗ tới trước hào thành. Hiển nhiên chúng đang muốn dùng phao da cừu làm cầu, giúp máy công thành qua hào.

Thế là một đêm yên bình trôi qua, chiến tranh lại khai hỏa lần nữa.

Có mặt Nguyên Nam Duật, quân Phong gia với quân Quảng Ninh mới phối hợp ăn ý hơn. Tuy vậy, số lượng Kim binh quá nhiều, bọn họ đánh lui một nhóm thì lại có nhóm khác vọt lên, giống như một vòng tuần hoàn vô tận.

Lúc này, cận vệ của Phong Dã trèo lên lầu gác, tìm thấy Yến Tư Không, thấp giọng ghé vào tai y nói: "Lang vương đã tỉnh, đang tìm Yến đại nhân khắp nơi."

Yến Tư Không quan sát tình hình trận chiến, bây giờ chủ yếu là bọn họ đánh, quân Kim kháng, còn có Nguyên Nam Duật và Lương Tuệ Dũng đốc chiến, y có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Y sợ Phong Dã không thấy y lại động tới nguyên khí. Sau khi cân nhắc, y liền quyết định về thăm.

Thông báo cho Nguyên Nam Duật xong, Yến Tư Không vội vã trở về.

Y vốn tưởng có thể thấy bộ dáng Phong Dã chuyển biến tốt, đó sẽ là tin tốt duy nhất trong mấy ngày qua. Nhưng vừa đẩy cửa, khung cảnh trước mắt làm y bàng hoàng.

Phong Dã không nằm an ổn trên giường, mà đang ngồi trên chiếc nệm mềm Phong Hồn nằm.

"Phong Dã!" Yến Tư Không hớt hải chạy đến, lại thấy sắc mặt Phong Dã trắng bệch, phần ngực áo trắng tinh loang lổ vết máu. Hắn đang nhìn chằm chằm Phong Hồn, hai mắt đỏ ngầu.

Mà Phong Hồn cũng dùng một mắt màu xanh xám của nó nhìn Phong Dã. Nó tựa như không còn cả sức để chớp mắt nữa. Mỗi lần nhắm mắt phải mất một lúc để mở mắt ra.

Trái tim Yến Tư Không thắt lại. Y từ từ đi tới trước mặt họ, chậm rãi ngồi xuống, thấp giọng nói: "Ngươi vẫn chưa thể xuống giường."

Thanh âm Phong Dã hơi run: "Nó bầu bạn với ta...hai mươi năm. Từ lúc nó ra đời, chúng ta đã ở bên nhau..."

Mũi Yến Tư Không cay cay, y vươn tay đặt lên cơ thể Phong Hồn, cảm nhận hơi thở yếu ớt gần như không thể nhận ra của nó.

Nó đã từng cường tráng biết bao, uy vũ biết nhường nào.

Nhưng trên đời này lại chẳng có ai đánh bại được thời gian.

"Chúng ta từng uống chung sữa sói mẹ. Nó vừa sinh ra đã lớn nhất, thông minh nhất, thân với ta nhất..." Phong Dã rưng rưng: "Nó là huynh đệ của ta. Nó mới thực sự là Lang vương."

Yến Tư Không chua xót nói: "Nó vẫn luôn chờ ngươi tỉnh lại."

Nước mắt Phong Dã lăn dài, hắn nức nở: "Hồn nhi, ngươi...đi thôi, không cần phải chịu đựng nữa đâu."

Phong Hồn tru lên một tiếng trầm thấp, tựa như dồn hết sức lực toàn thân, nó ngẩng đầu lên, liếʍ nước mắt trên mặt Phong Dã.

Phong Dã nắm thật chặt bộ lông của nó, nước mắt rơi như mưa: "Ngươi đi đi, đi đi. Ta sẽ báo thù cho ngươi, nhất định..." Hắn cúi người ôm cổ Phong Hồn, nghẹn ngào: "Hồn nhi, kiếp sau lại về bên ta nhé."

Phong Hồn rên ư ử, nhắm mắt lại một cách an nhiên.

Yến Tư Không khó chịu xoay mặt đi, bộ lông dưới lòng bàn tay không còn phập phồng nữa.

Phong Dã ôm chặt con sói lớn. Lang vương từng oai phong lẫm liệt, khuấy đảo phong vân, bây giờ lại cuộn cơ thể run rẩy, im lặng khóc như một đứa trẻ.

Yến Tư Không lau mặt, đau buồn nói: "Phong Dã, miệng vết thương của ngươi chảy máu rồi, phải gọi đại phu tới. Mạng của chúng ta đều nhờ Hồn nhi cứu về, ngươi đừng phụ lòng nó."

Thấy Phong Dã mắt điếc tai ngơ, Yến Tư Không đành phải kéo tay hắn ra: "Phong Dã, ngươi phải sống mới có thể báo thù cho Hồn nhi. Ngươi phải sống!"

Mặt Phong Dã như tro tàn, trong mắt tràn đầy bi thương.

Yến Tư Không đỡ Phong Dã lên giường, gọi đại phu trong phủ tới, băng bó lại vết thương cho Phong Dã.

Thị vệ nhìn con sói nằm an tĩnh trên đất, không biết nên làm sao cho phải.

Yến Tư Không liếc mắt ra hiệu: "Để ta xử lý."

Sau khi đại phu rời đi, Yến Tư Không ngồi trước giường, trầm giọng nói: "Ta biết ngươi rất buồn, nhưng bây giờ ngươi nhất định phải bảo trọng thân thể, vì Hồn nhi, vì quân Phong gia, vì Liêu Đông."

Phong Dã nói khẽ: "Hồn nhi cũng không muốn ốm đau nằm liệt giường. Có thể chết trận sa trường, nó chết có ý nghĩa."

"Nó vẫn luôn gắng gượng. May mà ngươi đã tỉnh, nó nói lời tạm biệt với ngươi, có thể nhắm mắt rồi."

Bi thống nơi đáy mắt Phong Dã dần hóa thành hận thù: "Giặc Kim thế nào?"

Yến Tư Không tóm tắt diễn biến trong những ngày Phong Dã hôn mê, rồi chốt lại: "Trác Lặc Thái đang xây cầu, chẳng mấy chốc sẽ chính thức công thành."

"Vậy mà ta vẫn nằm trên giường ở đây." Phong Dã nghiến răng: "Tin ta trúng tên tất lay động quân tâm. Không được, ta phải..." Dứt lời, hắn định đứng dậy.

Yến Tư Không lanh tay lẹ mắt đè hắn xuống, quở trách: "Ngươi có biết Duật nhi và Khuyết chưởng môn tốn bao công mới giữ được mạng cho ngươi không? Trước mắt ngươi nhất định phải tĩnh dưỡng cho tốt, mau chóng khỏe lại."

Phong Dã nâng mắt nhìn Yến Tư Không, ánh mắt sâu thẳm và nặng nề.

Yến Tư Không buông tay ra: "Hồn nhi, ngươi định thế nào..."

"Ta muốn đưa nó về Đại Đồng." Giọng Phong Dã khản đặc: "Để nó về nơi nó sinh ra."

"Đợi đánh lui giặc Kim xong, ngươi có thể đưa nó về Đại Đồng."

Phong Dã lặng yên chốc lát, chậm rãi vươn tay, nắm tay Yến Tư Không.

Yến Tư Không do dự một hồi, không rút về.

Phong Dã lẳng lặng nhìn Yến Tư Không. Hắn mở miệng, muốn nói lại thôi.

Yến Tư Không bình thản nói: "Ngươi muốn nói gì thì cứ nói."

"...Lâu rồi ngươi không gọi tên ta, cũng lâu rồi không quan tâm tới ta." Phong Dã thủ thỉ: "Có lẽ đây là chuyện tốt duy nhất khi ta bị thương."

"Ngươi đã cứu ta, về tình về lý..."

"Tình gì?"

Yến Tư Không cúi đầu xuống: "Phong Dã, trước khi vết thương của ngươi lành, ta không muốn bất kỳ chuyện gì hao tổn tinh lực của ngươi."

Phong Dã nhìn chằm chằm y, mãi lâu sau mới nói giọng khàn khàn: "Đi đốc chiến đi. Ngươi yên tâm, ta sẽ cho Trác Lặc Thái thấy ta đứng trên thành Quảng Ninh lần nữa."

Yến Tư Không đứng dậy: "Ngươi dưỡng thương cho khỏe." Y lại đưa mắt về phía Phong Hồn.

Phong Dã quay đầu nhìn Phong Hồn, ánh mắt dịu dàng mà đau xót: " Để nó ở bên ta."

-----

Yến Tư Không rời đi, trong lòng vẫn ứ nghẹn đến khó thở như cũ. Y dùng sức vuốt mặt, thúc ngựa chạy về phía tường thành.

Sau hai ngày một đêm vây thành, đối mặt với mũi tên và hỏa lực, quân Kim cuối cùng cũng đặt chân lên cây cầu được dựng trên hào thành. Thi thể trước hào chất thành đống như một ngọn núi nhỏ. Cây cầu đó tựa như không phải xây từ phao da cừu, mà là từ hàng vạn xá© ŧᏂịŧ.

Lúc Yến Tư Không trở lại trên cổng thành lần nữa, đập vào mắt y chính là bộ binh, kỵ binh, pháo binh và công thành binh của người Kim. Hơn mười vạn đại quân như đàn châu chấu lao về phía bọn họ, đen nghịt không thấy điểm cuối, như thể mỗi người há một cái miệng là có thể nuốt chửng toàn bộ Quảng Ninh.

Các tướng sĩ thủ thành đều cảm nhận được sự sợ hãi ăn sâu vào tận xương tủy.

Yến Tư Không nắm chặt song quyền. Hình ảnh trước mắt liên tục chồng chéo lên ký ức hai mươi mốt năm xưa. Cái ớn lạnh lan khắp cơ thể khiến y nhịn không được mà rùng mình.

Đến đi, kết thúc đi.

Đại quân tập trung dưới thành, lại không vội tiến công ngay. Yến Tư Không đoán được chúng muốn làm gì.

Năm đó, Trác Lặc Thái phái một dũng tướng, hàng ngày đến dưới chân thành Quảng Ninh thách đánh, thách đến lòng người bàng hoàng, sĩ khí lung lay.

Chúng hô --- Hàng thì không gϊếŧ.

"Hàng thì không gϊếŧ! Hàng thì không gϊếŧ! Hàng thì không gϊếŧ!"

Trác Lặc Thái dùng lại chiêu cũ. Có điều, lần này không còn là một tiểu đội kỵ binh nữa, mà là mười mấy vạn đại quân cùng hô. Tiếng như sấm rền, vang vọng trời xanh.

Tiếng la như chọc thủng màng nhĩ, không chỉ các tướng sĩ trên thành lũy, mà dân chúng trong thành, hiển nhiên cũng nghe thấy rõ ràng.

'Muốn đánh địch phải công tâm trước', mặc dù cách này không mới nhưng rất hiệu quả.

Lương Tuệ Dũng, Yến Tư Không và Nguyên Nam Duật bàn bạc: "Chúng ta nã pháo đi."

Nguyên Nam Duật căm hận: "Trác Lặc Thái muốn đánh tan sĩ khí quân ta trước khi công thành, há lại cho gã toại nguyện."

"Không, nếu chúng ta nã pháo, quân Kim sẽ lập tức công thành." Yến Tư Không nói: "Quân ta đã kiệt sức, mà địch còn hung hãn, nhất định phải thủ thế chờ thời cơ."

Nguyên Nam Duật cau mày: "Nhưng đệ lo các tướng sĩ..."

"Họ đều là những người được mài giũa qua hàng trăm trận chiến, sẽ không dễ dàng bị dọa." Yến Tư Không lại nói với Lương Tuệ Dũng: "Binh sĩ Liêu Đông hận Kim tặc thấu xương, họ cũng sẽ không dễ dàng bị dọa."

Lương Tuệ Dũng hơi băn khoăn.

Yến Tư Không nói: "Người ta hay nói 'nhất cổ tác khí, tái suy tam kiệt'*. Man di không hiểu đạo lý này. Cứ kệ chúng tiêu hao sức lực, chúng ta dùng khỏe ứng mệt, lấy tĩnh chế động. Các ngươi đi động viên các tướng sĩ, bảo họ tranh thủ nghỉ ngơi."

· Nhất cổ tác khí, tái suy tam kiệt - "Tả Truyện" Trang Công thập niên : Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn.

Lương Tuệ Dũng và Nguyên Nam Duật bị thuyết phục, bọn họ dùng sức gật đầu: "Được."

Yến Tư Không nhìn 'tường Sơn' mà y đốc công xây dựng, thầm nghĩ, tiếp theo phải dựa vào các ngươi rồi.