Chương 30:

Chương 30:

Yến Tư Không giật mình, chợt ngẩng đầu lên, đó là --- tiếng Phong Hồn?!

Theo tiếng tru này, khắp núi rừng vang lên tiếng sói tru vọng lại, từng đàn từng lũ bắt đầu tập trung như nhận lời hiệu triệu. Âm thanh rùng rợn và lạnh lẽo như tiếng quỷ đòi mạng khóc than, dù bây giờ mới vào đầu ban ngày nhưng vẫn khiến người ta không rét mà run.

Tiếp theo đó, trên đỉnh đầu truyền đến một loạt tiếng kêu sợ hãi. Mặc dù họ không hiểu tiếng Nữ Chân, nhưng họ vẫn nghe ra được chúng đang hoảng loạn.

Trăm ngàn năm qua người Kim làm bạn với thú hoang trên thảo nguyên mênh mông. Chúng hiểu rõ sói, hiểu rõ sự đáng sợ của loài sói hơn bất kỳ ai.

Một con sói vọt từ trên núi xuống.

Nó to lớn như sư hổ, trên mặt đeo giáp vàng che đi một bên mắt. Bộ lông xám đen dày mượt tung bay trong gió lạnh. Nó di chuyển nhanh đến mức gần như không thể thấy bằng mắt thường, tựa như một bóng ma lướt trên tuyết trắng. Phía sau nó là hàng trăm con sói hợp bầy, theo chân nó lao xuống núi như những mũi tên.

Nó như thần thú giáng thế, lại như đế vương uy phục tứ hải. Bây giờ, nó đang dẫn theo chiến binh của nó xông pha sa trường!

Quân Kim hoảng sợ bắn tên, nhưng không ngăn được khí thế sóng cuộn biển trào của đàn sói xuống núi.

Đàn sói vọt vào trận doanh của quân Kim. Tiếng gào thê lương quanh quẩn thung lũng, âm ỉ bên tai. Người và sói vật lộn, da thịt xé rách, gân cốt đứt gãy, máu tươi bắn ra, tạo nên khung cảnh đáng sợ, khiến ai nhìn thấy đều ám ảnh cả đời.

Yến Tư Không lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, hô to: "Tiến công---"

Liên tục có người và sói rơi từ vách núi xuống. Được đàn sói tương trợ, quân Phong gia ồ ạt leo lên sườn thấp, phản công quyết liệt.

Yến Tư Không vỗ mặt Phong Dã, giọng run rẩy: "Phong Dã, Hồn nhi tới cứu chúng ta. Ngươi cố chịu nhé, Hồn nhi tới cứu chúng ta rồi. Ngươi nghe thấy không!" Y quát: "Quân y đâu!"

Một tiểu tốt run rẩy nói: "Quân y, quân y đã..."

"Mang hòm thuốc đến đây!"

Ngực Phong Dã không ngừng trào máu. Tên xuyên qua giữa ngực hắn, gần như trí mạng, không thể chống đỡ đến lúc về Quảng Ninh.

Sĩ tốt khiêng hòm thuốc đến, Yến Tư Không ra lệnh: "Nhóm lửa! Lập tức phái người cầu viện!"

Máu tươi tuôn ra từ khóe miệng Phong Dã chảy đầy tay Yến Tư Không. Yến Tư Không chỉ cảm thấy trước mặt mơ hồ, y đưa tay lên lau, lại vô tình quệt máu còn ấm lên trên mặt mình.

Đây là máu của Phong Dã. Đây là máu của Phong Dã đó.

Phong Dã hé mắt nhìn Yến Tư Không, hình như muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại chỉ ho ra nhiều máu hơn.

"Đừng nói chuyện. Đừng chết." Yến Tư Không cắn mạnh môi mình, dùng nỗi đau để ép mình tỉnh táo lại. Y vung kiếm chặt đứt đuôi tên, cẩn thận cởi giáp ngực cho Phong Dã.

Sĩ tốt bên cạnh thì đốt lửa, cố gắng ủ ấm cơ thể Phong Dã.

Yến Tư Không lại dùng kiếm rạch y phục trước ngực hắn, để lộ hoàn toàn vết thương dữ tợn ra ngoài. Nhìn da thịt nứt toác và máu tươi chói mắt, Yến Tư Không cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt giống như mũi tên này đang cắm vào trái tim y.

Phong Dã nói không nên lời, hai mắt ngày càng vẩn đυ.c, thân thể hắn cũng dần lạnh đi. Dù bên cạnh có người sưởi ấm thì cũng không thể giúp cơ thể hắn ấm lên. Hắn run rẩy, chậm rãi giơ tay, vô lực kéo tay áo Yến Tư Không, trong mắt đầy thống khổ và khát cầu.

Một tay Yến Tư Không cầm đuôi tên, một tay nắm chặt tay hắn, nức nở: "Phong Dã, ngươi nghe cho kỹ, ngươi là Lang vương, có lẽ ngươi sẽ chết, nhưng không phải hôm nay, không phải ở đây, không phải trong tay man di. Ngươi nhất định phải sống."

Phong Dã nhìn Yến Tư Không không chớp mắt, thậm chí còn không chịu nhắm mắt. Hắn sợ khi hắn chớp mắt rồi, người ấy sẽ biến mất. Hắn cứ nhìn Yến Tư Không như thế, sau đó khẽ gật đầu.

Yến Tư Không nghiến răng, tay nắm đuôi tên nhổ thật mạnh. Một lỗ máu in trên l*иg ngực rắn chắc, máu tươi bắn tung tóe.

Cổ họng Phong Dã phát ra tiếng rên hấp hối đầy đau đớn, cơ thể hắn co giật dữ dội.

Yến Tư Không ném tên gãy đi, lấy ngân châm từ hòm thuốc ra, nhanh chóng cắm vào huyệt đạo xung quanh miệng vết thương, rồi rải thuốc bột cầm máu lên.

Nhìn máu vẫn chảy ra không ngừng, Yến Tư Không vô cùng tuyệt vọng. Y chỉ học chút y thuật sơ sài từ mẹ hồi nhỏ, y giỏi chữa ngựa hơn chữa người. Nơi đây cách Quảng Ninh còn ba mươi dặm nữa, nếu không thể cầm máu ngay lúc này, Phong Dã chắc chắn không thể sống về được Quảng Ninh.

Mặt Phong Dã trắng bệch như tờ giấy, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng trong cơ thể để nắm tay Yến Tư Không.

Nếu giờ hắn phải chết, ít nhất hắn còn chết trong vòng tay Yến Tư Không. Hắn muốn khắc thật sâu hình ảnh người này vào tâm trí. Nếu có kiếp sau, rồi kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, hắn cũng phải tìm bằng được Yến Tư Không. Chỉ hy vọng kiếp sau, bọn họ không phải chịu chuỗi giày vò vô tận này nữa, có thể...nắm tay nhau đến già.

Yến Tư Không ôm Phong Dã, nước mắt rơi như mưa. Y khẩn cầu trời xanh, khẩn cầu tất cả thần linh, chỉ cần Phong Dã sống được, y bằng lòng đánh đổi mọi thứ, cho dù là tính mạng y.

Khóe mắt Phong Dã chảy hai hàng lệ nóng.

Lúc này, ngoài miệng núi truyền đến tiếng đại quân tới gần, mặt đất dưới chân cũng rung động theo. Ngay sau đó, cờ sói Phong gia xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

"Khuyết tướng quân, là Khuyết tướng quân!" Các tướng sĩ mừng như điên reo lên.

Người Kim lập tức gõ trống da hạ lệnh rút quân.

Yến Tư Không tuyệt vọng hô to: "Bảo Khuyết tướng quân đến cứu Lang vương. Mau!"

Từ Phong dẫn một nửa binh truy đuổi đào binh, Nguyên Nam Duật thì giục ngựa chạy tới. Cậu nhìn Phong Dã, sắc mặt chợt thay đổi.

Yến Tư Không ngẩng đầu nhìn Nguyên Nam Duật, khổ sở đến mức gần như nói không nên lời.

"Duật nhi..." Giọng y run không thành tiếng.

Nguyên Nam Duật nhanh chóng cởi mũ giáp, một tay rút trâm cài trên đầu, mái tóc dài lập tức tuôn xuống. Trên trâm cài đó có nạm một miếng ngọc hình ống, chỉ bằng ngón tay cái. Cậu ném cây trâm xuống đất, đập mạnh. Miếng ngọc vỡ thành hai.

Yến Tư Không nhìn kỹ, phát hiện trong viên ngọc có giấu một viên đan dược màu đỏ thẫm.

Nguyên Nam Duật cẩn trọng nhặt đan dược lên, nói khẽ: "Đây là Huyền Thiên đan mà Dược Cốc chỉ truyền cho đệ tử chân truyền, là thuốc mà sư phụ để lại cho đệ. Luyện một viên khó như lên trời, trên đời cũng chỉ có ba viên. Thuốc này chính là thần dược, có thể bảo vệ mạch tim của hắn." Nói rồi, cậu dứt khoát nhét thuốc vào miệng Phong Dã, đồng thời dùng Ma Phí tán* để nó trôi xuống.

· Ma Phí tán: Thuốc gây mê giải phẫu thời cổ đại được tạo ra bởi danh y Hoa Đà, là thuốc mê đầu tiên của Trung Quốc

Phong Dã vẫn co giật, Yến Tư Không đành phải ôm chặt hắn.

Uống đan dược được một lúc, cơ thể đang run bần bật của Phong Dã dần dịu lại một cách thần kỳ. Hắn cứ nhìn Yến Tư Không mãi, cho đến khi tầm mắt mất đi tiêu cự, bất tỉnh hoàn toàn.

"Thuốc này có thể cứu hắn à?" Yến Tư Không nói giọng khàn khàn.

Nguyên Nam Duật trầm giọng đáp: "Nhị ca, Phong Dã vẫn còn chút hơi thở, thuốc này chỉ tạm giữ mạng hắn thôi. Đệ sẽ lập tức phái người đến Dược Cốc, mời sư tôn đệ xuống núi." Cậu nói gấp: "Nơi đây không thể ở lại lâu, nhất định phải về thành ngay bây giờ."

Mấy người hợp lực cẩn thận khiêng Phong Dã lên xe ngựa.

Yến Tư Không lẩm bẩm: "Mau về thành thôi, mau..." Bỗng y nhớ ra gì đó: "Hồn nhi..."

"Cái gì?"

"Hồn nhi!" Yến Tư Không lảo đảo bò từ dưới đất dậy: "Đệ dẫn Phong Dã về thành đi!" Rồi y vội vàng chạy về phía chiến trường thây chất thành núi.

"Hồn nhi! Hồn nhi!" Yến Tư Không vừa gọi vừa hớt hải tìm. Y bắt được một tiểu tốt bên cạnh: "Đi tìm sói của Lang vương, bảo tất cả mọi người đi tìm!"

Xác trên đất la liệt như ngả rạ, có người, cũng có sói. Những con thú cách đây không lâu còn từng khỏe khoắn và nhanh nhẹn, nay đã nằm bất động trên đất. Một số đã cứng đơ, một số thoi thóp hơi tàn. Chúng mở to hai mắt trống rỗng thở hổn hển, chờ đợi cái chết giáng lâm.

Yến Tư Không siết chặt thành quyền, khản giọng gọi: "Hồn nhi."

"Tướng quân, tìm được rồi!" Một tên lính trên sườn thấp kêu to.

Yến Tư Không loạng choạng leo lên sườn thấp, chỉ thấy vô số xác người và sói chồng chất trước mặt. Y vừa nhìn đã thấy ngay con sói một mắt kia. Người nó trúng ba mũi tên, trên lưng còn có vết chém, bộ lông sáng bóng dính đầy những vệt máu đen đỏ đã kết thành từng mảng.

Nó nằm nhoài trên đất. Mấy con sói khác đang vây quanh nó kêu rên, liếʍ vết thương cho nó.

"Hồn nhi---"

Yến Tư Không nhào tới, quỳ rạp trước mặt Phong Hồn. Một bên mắt Phong Hồn khẽ động, con ngươi xanh trắng bình tĩnh nhìn Yến Tư Không.

Yến Tư Không run rẩy vuốt ve lông nó.

Phong Hồn khe khẽ ư ử, giùng giằng muốn đứng dậy, lại chỉ có thể quơ quơ móng vuốt.

"Phong Dã...còn sống..." Yến Tư Không nức nở: "Hắn còn sống là nhờ ngươi cứu hắn. Hồn nhi, ngươi cũng không thể chết, không thể chết..."

Phong Hồn không ngọ ngoạy nữa, mà nó lè lưỡi, nhẹ nhàng liếʍ tay Yến Tư Không.

Lưỡi nó nóng hầm hập, là hơi ấm của sự sống, không sợ giá lạnh của mùa đông.

Yến Tư Không lau mặt, kiểm tra vết thương của Phong Hồn. Những vết thương kia không ở chỗ trí mạng, nhưng chảy quá nhiều máu. Y lớn tiếng gọi người tới, khiêng Phong Hồn lên xe ngựa theo.

Đáy lòng Yến Tư Không như có một âm thanh đang điên cuồng gào thét: Đừng chết, đừng chết, đừng bỏ ta. Van cầu các ngươi, đừng lần lượt rời bỏ ta.