Bạch Khiết đã lấy lại được tiếng cười, dáng vẻ ồn ào, cậu biết mình không thể đờ đẫn được nữa, phải nghĩ đến anh em, nhân viên Phong Hoa cùng fan hâm mộ, ai cũng không muốn cậu không vui. Chỉ là ngoài việc cười, cậu không bao giờ thể hiện bất kỳ cảm xúc nào khác trước ống kính.
"Anh Tiểu Hằng, em muốn uống trà sữa." Sau khi tập vài điệu nhảy, đến giờ giải lao, Bạch Khiết cúi người trước mặt Trần Tử Hằng, lay lay tay anh trai làm nũng.
"Anh Tiểu Hằng, em cũng muốn uống." Vừa nghe thấy hai chữ "trà sữa", Tống Tinh Vũ lập tức tung ta tung tăng mà chạy tới, ôm eo Trần Tử Hằng không buông.
"Ồ, gọi thêm mấy tiếng anh trai cho anh nghe nghe, anh hài lòng liền mua cho mấy đứa trà sữa." Trần Tử Hằng thích nhất là được đám đàn em làm nũng, giống như lúc này đám em chủ động làm nũng với anh. Anh phải lấy cơ hội để được voi đòi tiên.
"Anh trai."
"Anh trai! "
"Anh trai, anh trai!"
Mấy đứa em vây quanh Trần Tử Hằng, hai mắt nhắm lại, miệng há ra, vì để uống ly trà sữa nóng hổi mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
"Thật ngoan" Trần Tử Thành hài lòng, xoa đầu mấy đứa em một cái, "Chờ ở đây, anh trai liền gọi tà sữa cho mấy em."
Trần Tử Hằng vừa dứt lời, liền nhanh chóng đặt hàng trên điện thoại di động, gọi món trà sữa yêu thích của bọn họ, sau khi gọi xong còn đặt biệt chu đáo gọi một cốc cho các giáo viên vũ đạo.
Bọn trẻ còn nhỏ và rất ồn ào, sớm thành thói quen bọn nhỏ đùa giỡn với giáo viên vũ đạo, đám trẻ này thì nhiều vô số kể, không có cách nào bắt chúng được.
"Các em nói nhỏ chút, tự canh thời gian, nửa giờ nữa chúng ta sẽ tiếp tục." Trong giờ giải lao, phòng luyện tập ồn ào quá, lỗ tai của giáo viên dạy múa không chịu nổi, nói xong hai câu liền đi ra ngoài, rời khỏi nhóm trẻ để chúng tiếp tục chơi.
Đối diện công ty là quán trà sữa, đồ ăn rất nhanh liền được giao tới. Khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ là đủ để họ uống một cốc trà sữa.
"Cảm ơn anh Tiểu Hằng, anh Tiểu Hằng thật sự rất tốt." Bạch Khiết nhận lấy ly trà sữa từ Trần Tử Hằng, ngọt ngào nói cảm ơn anh trai.
Khi những người khác nghe được, cũng học theo mở miệng nói "Cảm ơn Hằng ca, Hằng ca thật tốt!"
"Chỉ cần các em làm nũng với anh, trà sữa hay gì đó đều không thành vấn đề." Trần Tử Hằng vỗ ngực, nụ cười trên mặt có chút ý tứ.
"Lại nói chuyện đi." Bạch Khiết vừa nghe những lời này liền thay đổi sắc mặt, như thể giây trước cậu không phải là người dẫn đầu làm nũng với Trần Tử Hằng.
"Này, anh thật dơ bẩn." Trần Tử Hằng thật sự bị Bạch Khiết cười nhạo, anh trai này thật là hư hỏng.
Bạch Khiết hướng anh trai làm mặt quỷ, chạy đến chỗ Tống Tinh Vũ để uống trà sữa.
Buổi sáng có hai tiết vũ đạo, sau khi nghỉ giải lao, các cậu phải sang tiết học khiêu vũ thứ 2. Hết giờ học mà cô giáo dạy múa vẫn chưa vào, Bạch Khiết có ý thức đứng trước mặt anh em, hướng dẫn bọn họ tiếp tục tập nhảy.
"Tiểu Vũ, em di chuyển thêm một chút nữa."
"Tiểu Đường, đừng mở chân ra theo cách đó."
"Anh Dao, hãy giữ vững vai của anh."
"Chúng ta hãy làm lại lần nữa, cố lên, cố lên."
"Cố lên! "
............
Cô giáo dạy nhảy đang tán gẫu bên ngoài quên cả giờ học, sau khi nhận ra họ vội vàng trở về phòng tập thì thấy các em tập nhảy rất nghiêm túc và có ý thức, không có em nào lười biếng hay kêu ca.
Đây là thực tập sinh của Phong Hoa, nghiêm túc, tập trung, kiên trì không ngừng; từ bỏ cùng lùi bước dường như không bao giờ xuất hiện trong từ điển của họ. Khi bước chân vào Phong Hoa, họ chỉ có thể vì ước mơ của mình mà liều mạng.
Kết thúc lớp học khiêu vũ, buổi trưa có hai giờ giải lao ngắn ngủi, buổi chiều lại có thêm một lớp thanh nhạc và một lớp diễn xuất.
Trần Tử Hằng và Lưu Trường Trạch là những ca sĩ trong số họ, đều là những giọng ca có tài năng âm nhạc cùng âm vực sâu rộng, âm vực cao và trầm đều không thể nói nên lời.
"Nào, đến đây," giáo viên thanh nhạc gọi những tốp ba tốp năm đứa trẻ đang tụ tập trò chuyện, "Dừng nào lại các em, chúng ta hãy luyện giọng trước."
"Được rồi!" Khi giáo viên thanh nhạc nói, bọn trẻ dừng lại ngay lập tức. Sau khi tôi xuống, tiến đến chỗ cây đàn của giáo viên, sắp xếp chúng thành hàng một cách có ý thức theo độ tuổi của chúng.
"Tiểu Hằng, Tiểu Trạch, các em hát lại một lần cho tôi nghe." Sau khi luyện tập, giáo viên yêu cầu Trần Tử Hằng cùng Lưu Trừng Trạch hát lại hai bài hát mà họ sẽ học lúc đầu.
Trần Tử Hằng cùng Lưu Trừng Trạch đã luyện tập trước nhiều lần khi họ vừa mới nghe bài hát cách đây vài ngày, vì vậy bây giờ giáo viên cho họ phát huy tại chỗ, họ cũng không bị luống cuống.
Năm này qua năm khác, bọn trẻ ngày nào cũng vừa học múa hát, vừa chăm lo cho việc học, 3 năm sau, bọn trẻ đã trưởng thành một cách dữ dội, từ chiều cao 1,61 mét đều biến thành một mét tám trở lên, cách đối mặt với mọi việc chín chắn và vững vàng hơn so với khi còn bé, họ đều đã trưởng thành.
Trong ba năm qua, ban lãnh đạo cấp cao của Công ty giải trí Phong Hoa nhiều lần gặp sóng gió, cuối cùng, ông Chu, người chỉ quan tâm đến lợi ích của bản thân, đã bị đẩy xuống. Phong Hoa được một nữ thanh niên hai mươi bảy tuổi mua lại cổ đông, bà Trương. Từ giờ bà sẽ chịu trách nhiệm về tất cả các hoạt động của công ty.
Bà Trương còn trẻ lại còn là phụ nữ, cách tiếp cận của bà chu đáo gấp mấy lần so với ông Chu, đối bọn nhỏ trong công ty cũng thật đặc biệt tốt, bọn trẻ sẽ là đối tượng cân nhắc đầu tiên trong mọi việc, tiền bạc không quan trọng.
Sau khi bà Trương lên sân khấu, bà đã tuyển dụng một nhóm nhân viên mới, thay thế tất cả những nhân viên vô trách nhiệm trong công ty cùng những giáo viên đã gây rối với trẻ em trong lớp, cử một số người do thám ra để tìm ra một nhóm trẻ nhỏ, đào tạo như một thế hệ học viên mới.
Sắp đến sinh nhật lần thứ 16 của Bạch Khiết, bà Trương lặng lẽ sắp xếp để các nhân viên chuẩn bị cho sinh nhật của đứa trẻ, địa điểm vẫn là ở trên bãi biển.
Kỳ thật, kể từ khi Lăng Đồng Thiên rời đi trong vài năm qua, Bạch Khiết đã từ chối sinh nhật hàng năm do công ty tổ chức vì cậu không muốn nhắc lại những gì đã xảy ra vào sinh nhật lần thứ mười ba của mình. Cậu tức giận nửa năm mới buông tha cho mình, một ít ký ức, cậu chỉ muốn để nó im lặng trong quá khứ mà thôi.
Lần này công ty bí mật tổ chức sinh nhật cho Bạch Khiết, tất cả nhân viên cùng bọn em đều biết chuyện này, nhưng cậu là người duy nhất không biết về điều đó.
Ngoài tổ chức sinh nhật cho Bạch Khiết, bà Trương còn chuẩn bị một điều bất ngờ khác dành cho mọi người.
Trong ngày sinh nhật của Bạch Khiết, các em vẫn tham gia các lớp học ở công ty như bình thường, như không có chuyện gì xảy ra. Vào buổi tối, các anh trai của cậu đã bắt cậu từ công ty về ký túc xá.
"Sao mấy anh lại làm vậy?" Bạch Khiết nói rằng cậu cảm thấy khó hiểu khi hai anh trai của cậu, Trần Tử Hằng cùng Hà Thu Dao, đang kéo cánh tay của cậu, ra khỏi công ty.
"Tan làm rồi, đã đến giờ về nhà rồi!" Tống Tinh Vũ, cậu bé lanh lợi nhảy ra, nói.
"Vội vàng cái gì? Em còn có một động tác vũ đạo chưa hoàn thành xong." Bạch Khiết không khỏi trợn tròn mắt, mọi người kéo hắn đi chỉ để tan làm thôi sao?
Hà Thu Dao: "Em lo lắng cái gì? Không phải chỉ là khiêu vũ thôi sao? Loại chuyện này có thể làm khó dancer của chúng ta sao?"
Trần Tử Hằng: "Đúng vậy, ngày mai luyện tập khiêu vũ cũng không muộn. Hôm nay trước hết chúng ta về ký túc xá đi đã. "
Mặc dù Bạch Khiết tính tình vô tư, nhưng đầu óc lại rất thông minh, sau khi bị bọn họ giày vò như vậy, có lẽ cậu cũng đại khái hiểu được đó là chuyện gì.
Nhưng mà nói lại, mặc dù hôm nay là sinh nhật cậu, nhưng theo tính tình bướng bỉnh của cậu, các huynh đệ cũng không nên ép cậu đi như thế này, phối hợp cùng nhân viên tổ chức sinh nhật cho cậu. Bạch Khiết càng nghĩ, đầu óc càng rối bời, quên đi, cậu không muốn nhiều như vậy, trong chốc lát liền biết bọn họ đến cùng muốn làm gì.
Sau khi trở lại ký túc xá, năm người đè Bạch Khiết lên ghế sô pha, ngăn cản không cho cậu rời khỏi ghế sô pha.
"Có vấn đề gì phải không?" Bạch Khiết bị anh em của mình ép vào góc sô pha, yếu ớt, đáng thương và bất lực.
Lưu Trừng Trạch đút hai tay vào túi quần: "Bọn anh sợ em sẽ bỏ trốn."
"Đây là ký túc xá, em có thể trốn đi đâu? Mấy anh không phải là do xem phim nhiều đấy chứ." Bạch Khiết không động đậy được, đành phải động động mồm mép.
"Vậy thì em hứa với bọn anh. Buổi tối hôm nay chuyện gì đều phải nghe theo ý bọn anh." Trần Tử Hằng đưa ra điều kiện.
"Được, được, các anh tránh xa em trước đã." Bạch Khiết nhắm mắt lại, đừng nói đêm nay nghe bọn họ, liền xem như để cậu năm nay đều nghe bọn họ, cậu cũng nguyện ý, chỉ cần bọn họ hiện tại lập tức lập tức tránh ra.
Được sự đồng ý của Bạch Khiết, năm người thả lỏng cảnh giác, bỏ đi làm việc riêng.
Một giờ sau, Chị Giả đến ký túc xá của bọn trẻ, đưa cả sáu người đi, xe tư nhân của công ty lái xe hướng nơi đến hơn nửa đường, xe đột nhiên phanh gấp, dừng xe bên đường. Sau đó, Bạch Khiết được chị Giả dắt xuống xe.
"Này này! Làm gì vậy chị Giả?" Bạch Khiết sợ hãi trước sự hành động đột ngột của chị Giả, dùng hết sức lực để nắm lấy tay áo của chị Giả, yêu cầu chị giải thích.
"Buông ra!" Chị Giả cau mày, quay đầu hất tay của Tiểu Bạch, sau đó phóng túng bước lên xe, không nói gì, kéo cửa xe, hướng xe chạy đi. Tiểu Bạch tội nghiệp bị bỏ lại một cách không thương tiếc.
Nơi Tiểu Bạch bị bỏ lại, anh cameraman đã được sắp xếp để theo dõi cậu.
Anh Cameraman: "Tôi đợi cậu từ nãy giờ rồi"
Bạch Khiết: "Anh ơi, anh đang chụp gì vậy? Nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Anh Cameraman: "Tôi chỉ phụ trách đi theo cậu để chụp ảnh cậu."
"Thôi dẹp vậy, tôi đi đây, tạm biệt." Bạch Khiết xua tay, không trông cậy được gì từ anh cameraman. Anh ta là nhân viên, miệng rất kín tiếng.
Bạch Khiết vừa nói vừa bắt đầu tìm đường, ngẫu nhiên chọn một phương hướng, vừa đi ra ngoài gần trăm mét, anh camera thật sự không thể vượt qua lương tâm, khẽ nói sau lưng anh: "Tiểu Bạch, cậu đi hướng ngược lại đi. "
" Sao vừa rồi anh không nói? "Bạch Khiết tức giận trừng mắt nhìn anh camerama, sau đó quay người lại khịt mũi. Đẩy nhanh tốc độ của mình, cố tình cố gắng giữ cho người anh cameraman không theo kịp cậu.
Chị Giả xem như vẫn còn lương tâm, Bạch Khiết đi bộ chừng mười phút rồi mới đến bờ biển.
Lại là một năm giữa mùa hè, một đêm giữa mùa hè ở Hạ Môn mãi mãi không thay đổi. Làn gió biển mát mẻ đến với thành phố biển này vào ban đêm, nhẹ nhàng lướt qua trái tim của những thanh thiếu niên theo đuổi ước mơ ở thành phố này, theo dõi ước mơ của họ.
Bạch Khiết mấy năm gần đây rất ít khi đến tắm biển, mùa hè nóng nực, anh em thuyết phục anh cũng chỉ đến đó một hai lần, nhưng đêm nay, đây là lần đầu tiên cậu đến bãi biển trong năm nay.
Anh cameraman nặng nề quay Bạch Khiết ngẩn người mệt mỏi, mở miệng lần nữa nhắc nhở cậu nên đi bên nào.
Bạch Khiết đi theo hướng dẫn từng bước đến gần địa điểm tổ chức, Trần Tử Hằng đột nhiên chạy ra lên phía trước, cầm một tấm vải đen, buộc vào đầu Tiểu Bạch để che mắt.
"Tình hình gì vậy?" Đôi mắt Bạch Khiết chợt tối sầm lại, có chút khó chịu, trong tiềm thức muốn kéo tấm vải đen che mắt ra.
"Đừng nhúc nhích, đi theo anh." Trần Tử Hằng ngăn cản tay của Bạch Khiết, thận trọng kéo cậu về phía trước.
Tiếp theo đó là một câu mà nhiều người cùng nhau nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Bạch Khiết nhíu mày, bầu không khí này khiến cậu không thoải mái, không màng Trần Tử Hằng phản đối mà kéo xuống miếng vải đen.
"Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Bạch."
Câu này do một thiếu niên nói ra, nhưng chắc chắn không phải là bất kỳ ai trong năm huynh đệ, giọng nói vừa lạ vừa quen, động tác kéo tấm vải đen trên tay đột nhiên ngập ngừng.