Chương 2

Tất cả mọi người đều biết Lăng Đồng Thiên đã rời đi, nhưng không ai biết tại sao anh lại ra đi, cũng không ai biết tại sao vào sinh nhật lần này, Bạch Khiết tựa như thay đổi thành một người khác, kể từ đó, đối với Lăng Đồng Thiên càng không nhắc đến một lời..

Phong Hoa đối xử bọn trẻ khi còn là thực tập sinh rất tốt, nhưng đồng thời cũng quản lý nghiêm khắc. Khi Lăng Đồng Thiên rời đi, công ty không cho phép bọn trẻ có quan hệ gì với anh nữa, cũng không được phép nhắc đến người này trong quá trình chụp ảnh quay phim, bọn họ cùng nhau luyện tập, dường như anh đã bốc hơi chỉ trong một đêm.

Sau khi màn đêm trôi qua, Bạch Khiết, người vốn rất thích cười vui vẻ, đột nhiên không còn gây chuyện nữa, không còn cười sảng khoái như trước ống kính nữa.

Hơn nữa, trong hai năm qua, bảy thiếu niên cùng nhau luyện tập, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo buổi tối, bỗng nhiên trở thành sáu người, đừng nói bọn họ, ngay cả những người hâm mộ đi theo bọn họ ngày đêm cũng khó chấp nhận thực tế này trong một thời gian.

Hôm nay là cuối tuần, theo quy định của công ty, bọn họ cuối tuần có thể về kí túc xá nghỉ ngơi sớm hơn bình thường một chút, 5 người còn lại chuẩn bị về sau khi kết thúc bài nhảy cuối cùng, chỉ có Bạch Khiết là vẫn ở trong phòng tập, không biết mệt mỏi mà tiếp tục nhảy.

"Tiểu Bạch, đi về thôi." Trần Tử Hằng đi vào nhà vệ sinh, sau đó quay lại phòng tập thu dọn đồ đạc, ném bình nước vào trong ba lô, đeo ba lô lên vai, quay lại nhìn Bạch Khiết vẫn còn đang nhảy.

"Thôi, mọi người đi trước đi, đợi chút em về." Bạch Khiết đáp lại Trần Tử Hằng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm chính mình trong gương, động tác cũng không có dừng lại.

"Đi cùng nhau đi, em về buổi tối một mình như vậy, không an toàn đâu." Trần Tử Hằng lại thuyết phục, mặc dù anh biết mình không thể khuyên nhủ được Bạch Khiết.

"Không sao, em sẽ chú ý." Bạch Khiết cuối cùng cũng nhìn về phía Trần Tử Hằng, "Em nghĩ động tác vũ đạo của em chưa đủ chuẩn, vẫn cần phải luyện tập thêm. Anh Hằng, anh về nghỉ ngơi trước đi." "

Trần Tử Hằng cảm thấy hơi bất lực với lý do mà Bạch Khiết đưa ra để không về nhà.

Bản thân Bạch Khiết đã học vũ đạo trước khi vào Phong Hoa, cậu đã tập nhảy hàng ngày trong hơn hai năm sau khi vào Phong Hoa. Trong thế hệ học viên này, cậu ấy được đánh giá là còn khá trẻ, nhưng dù giáo viên dạy nhảy kiểu gì thì cậu ấy vẫn luôn là người đầu tiên thuần thục tất cả các vũ đạo trong số rất nhiều học viên.

Bạch Khiết là một dancer nổi tiếng trong thế hệ thực tập sinh của họ, động tác nhảy của dancer thiên tài làm sao mà không đạt chuẩn? Nếu động tác nhảy của cậu không đạt chuẩn, thì điệu nhảy của những thực tập sinh bọn họ có thể coi là gì?

Cậu chỉ muốn tận dụng từng phút từng giây, để cậu bận rộn đến mức không muốn nghĩ đến những chuyện phiền lòng.

Trần Tử Hằng nhìn thấu nhưng cũng không vạch trần, sau đó kêu cậu đừng về muộn, liền đi xuống lầu, cùng những cậu bạn khác cùng nhau trở về.

Sau khi những người bạn rời đi, biểu cảm của Bạch Khiết vẫn không thay đổi, tiếp tục tập vũ đạo.

Trời đang giữa mùa hè, dù có bật điều hòa cũng không ngăn được mồ hôi làm ướt đẫm chiếc áo phông. Nhưng động tác của cậu vẫn không dừng lại, mồ hôi trên trán cùng tóc mái ướt đẫm đã chứng tỏ sự cố gắng của cậu.

Từ đầu đến cuối mắt anh đều dán chặt vào chính mình trong gương, ánh mắt không cam lòng của cậu là đang tự soi xét bản thân, hơn nữa cậu còn thấy khó hiểu cùng tức giận với việc Lăng Đồng Thiên bỏ đi mà không có lý do.

Trên đường Bắc Tân vào buổi tối, bầu trời âm u với ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn treo lơ lửng tùy ý trên ranh giới giữa biển và trời xanh. Hoàng hôn ở bờ biển Hạ Môn đặc biệt tuyệt đẹp, nhìn qua không biết vị nghệ sĩ thiên nhiên nào đã làm một bức tranh theo trường phái ấn tượng này.

Năm thanh thiếu niên đang đi bộ trên Đường Bắc Tân tốp năm tốp ba với cặp sách trên lưng. Bên trái là trời xanh biển rộng, bên phải là núi cao vời vợi, gió biển thổi vạt áo ướt đẫm của họ do luyện tập cùng mái tóc đen nhánh bị thổi rối bù.

Lúc này bầu trời trong xanh không phù hợp với tâm trạng phức tạp của bọn họ, vừa rồi Lăng Đồng Thiên đã bị đuổi đi, đối với bọn họ đây là đả kích quá lớn, có lẽ phải mất một thời gian dài mới có thể vượt qua được.

"Anh Hằng, anh Tiểu Bạch ở công ty một mình có ổn không?" Đường Đường có chút lo lắng cho Bạch Khiết đang ở lại công ty một mình.

"Đừng lo lắng, Tiểu Bạch chỉ muốn ở một mình một lúc thôi." Trần Tử Hằng xoa xoa đầu nhỏ của Đường Đường an ủi.

Hà Thu Dao nhìn ráo riết, chắc chắn rằng xung quanh không có camera cùng người theo dõi, sau đó mới nói: "Thiên nhi đã đi được một tháng, Tiểu Bạch vẫn trông như thế này, tôi thực sự không biết phải làm thế nào. "

Trần Tử Hằng thở dài: "không có cách nào khác, Tiểu Bạch cùng Tiểu Thiên quan hệ rất tốt với nhau, Tiểu Thiên đi rồi, em ấy có thể không đau lòng sau?

"Nói như vậy không sai, nhưng Tiểu Bạch cứ tiếp tục tình trạng như hiện tại cũng không phải là tốt" Hà Thu Dao suy nghĩ một lúc, sau đó tiếp tục, "Tiểu Bạch, mỗi ngày ở công ty đều luyện tập nhiều, nhưng lại ăn thì ít, nghỉ ngơi cũng chả bao nhiêu, sớm muộn gì cơ thể cũng không chịu nổi"

" Chúng ta đều biết tính cách em ấy rất kiên quyết, ngày thường thì có thể tùy tiện đùa giỡn, nhưng một khi nghiêm túc lên, so với bất kì ai đều cố chấp hơn cả, không ai có thể khuyên nhủ được em ấy" Là anh cả trong số họ, Trần Tử Hằng đối với Bạch Khiết thật sự không có cách nào.

"Ai nói rằng không ai có thể thuyết phục được Tiểu Bạch" lời nói Lưu Trường Trạch thu hút sự chú ý của mọi người. Khi bốn người đều quay qua nhìn về phía hắn, hắn lại dừng lại rồi nói: "Tiểu Thiên có thể thuyết phục được Tiểu Bạch"

Mọi người đều im lặng rất lâu ngay khi anh ấy nói câu này. Sau khi Lưu Trường Trạch nói ra, mọi người ai cũng đều im lặng rất lâu. Đúng vậy, nếu có một chuyện trước đây mọi người không thuyết phục được Bạch Khiết, thì đều luôn là Lăng Đồng Thiên, chỉ cần anh nói vài câu, Bạch Khiết nhất định sẽ nghe theo.

"Này, Tiểu Thiên trở lại là điều không thể, có lẽ chỉ có thời gian mới có thể thuyết phục Tiểu Bạch." Trần Tử Hằng quàng tay ra sau ót, nhất thời tâm trạng phức tạp đều bị gió biển thổi bay.

Những điều họ không thể giải quyết cùng thực tại không thể chấp nhận được có thể chỉ thực sự được giải quyết bằng thời gian, chỉ sau một thời gian dài, họ mới có thể dễ dàng chấp nhận.

Họ vẫn còn trẻ, con đường phía trước còn dài, ngay cả biển cả ở Hạ Môn cũng không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai, tất cả những gì họ có thể làm là sống đến ngày hôm nay, mỗi một ngày trôi qua.

Trong phòng tập khiêu vũ ở lầu ba Phong Hoa, Bạch Khiết tiếp tục nhảy một mình hơn ba tiếng đồng hồ, thấy bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đi một chút, anh như muốn che chắn thế giới bên ngoài, chìm đắm mình trong vũ điệu.

Mãi đến khi giáo viên dạy nhảy ở phòng tập bên cạnh tan tầm, đi ngang qua phòng Bạch Khiết đang tập thì nghe thấy loáng thoáng tiếng nhạc phát ra, Bạch Khiết đã bị giáo viên dạy nhảy cưỡng chế dừng lại, cậu dừng lại, ngồi xuống sàn gỗ.

"Tiểu Bạch, em sao vậy? Hôm nay sao không về nhà với các bạn khác?" Cô giáo dạy múa liếc nhìn Tiểu Bạch đang ngồi thở hổn hển vì tập quá sức, mặc dù trong tháng này, không biết bao nhiêu lần cô phát hiện ra cậu đã tăng ca một mình, ở lại công ty để tập vũ đạo, nhưng giáo viên dạy nhảy vẫn có chút tức giận trước hành vi không quan tâm đến sức khỏe của cậu.

"Thưa cô, em..." Đối mặt với những câu hỏi mà giáo viên dạy múa phải hỏi mỗi ngày, Bạch Khiết có chút tê dại, hắn dùng lý do gì, thật sự không biết nên nói thế nào với giáo viên.

"Hôm nay không có lý do gì sao?" Nhìn thấy Bạch Khiết không nói nên lời, giáo viên phụ đạo không khỏi xót xa.

"Cô giáo, một lát nữa em sẽ về, em sẽ chú ý an toàn, cô đừng lo lắng." Bạch Khiết không còn cách nào, đành phải khuyên giáo viên như vậy.

"Không tập, không tập, nhanh lên, về ký túc xá ngay đi." Giáo viên dạy nhảy tắt loa, cầm balô đuổi Bạch Khiết ra khỏi phòng tập, không cho phép cậu tiếp tục nhảy nữa.

Bạch Khiết, một đứa trẻ không lay chuyển được với hai ba giáo viên dạy nhảy, đành đi thang máy xuống lầu dưới ánh mắt hung dữ của họ, rời công ty đi về ký túc xá.

Cậu mang túi, đeo tai nghe để phát bài hát đầu tiên trong danh sách nhạc. Âm nhạc từ tai nghe truyền thẳng vào tai cậu, tiếng xe ô tô cùng những người qua đường khác trên đường Bắc Tân biến mất ngay lập tức. Gió biển ban đêm thổi bay mái tóc mái ngố của chàng trai, thổi bay bao mệt mỏi ban ngày của chàng trai, nhưng lại không thể thổi đi được nỗi tức giận cùng buồn bã trong lòng cậu.

Một tháng sau, cậu vẫn không thể tìm ra lý do tại sao Lăng Đồng Thiên lại bị đuổi đi.

Mùa hạ sang thu, mùa thu ở Hạ Môn thực ra cũng không khác gì so với mùa hè, nhiệt độ chỉ giảm vài độ, thiếu niên từ lâu đã quen với nhiệt độ bên bờ biển, mãi đến mùa đông mới cảm thấy hơi lạnh.

Nửa năm sau, lửa giận trong lòng Bạch Khiết cuối cùng cũng biến mất, có lẽ cậu đã ngoảnh mặt đi và hiểu rằng có người chỉ là đi qua cuộc đời, chỉ có thể đồng hành cùng cậu trên một chặng đường ngắn. Một số người có thể chỉ thực sự thích hợp để sống trong hồi ức nuối tiếc của tuổi trẻ.