Chương 1

" Happy birthday to you"

Vào một đêm giữa mùa hè ở Hạ Môn, làn gió biển mát rượi lướt khắp thành phố, hầu hết thanh niên thường thích đi dạo dọc bờ biển hơn là chỉ ở nhà nghịch điện thoại.

Không khó để phát hiện có một chiếc bàn hình chữ nhật lớn trên bãi biển cách xa đám người, xung quanh bàn là một đám thanh thiếu niên, âm thanh "Happy birthday to you" lúc nãy chính là từ chỗ họ phát ra.

Bảy thiếu niên này là thực tập sinh của Công ty giải trí Phong Hoa, hôm nay là sinh nhật của một người trong số họ, Bạch Khiết, sáu cậu còn lại vì để tổ chức sinh nhật cho bạn mình, đã cùng nhân viên công tác của công ty bố trí một bữa tiệc nho nhỏ ở bờ biển.

Ngôi sao hôm nay Bạch Khiết được Lăng Đồng Thiên, người có quan hệ thân thiết với cậu, thần thần bí bí bịt mắt cậu lại rồi đưa đến bãi biển, cậu vừa ngồi xuống, cởi bỏ tấm vải đen đang đeo trên mắt, liền nghe đám bạn hô lên chúc mừng sinh nhật.

Tiếng nói của các cậu thiếu niên vang lên, làm Bạch Khiết bị dọa sợ, một lúc sau cậu mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Tuy rằng chỉ là thực tập sinh của Phong Hoa nhưng gần cả tháng nay do bận rộn quay phim, đi sớm về khuya, Bạch Khiết vốn đã quên mất sinh nhật của mình từ lâu, may mà đám bạn của cậu còn nhớ.

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người!" Bạch Khiết nhìn chiếc bánh sinh nhật được cắm mười ba ngọn nến trên bàn, ngọn lửa phản chiếu trong con ngươi, làm đôi mắt cậu dường như lấp lánh hơn.

"Đến đây ước đi nè" Lăng Đồng Thiên đội chiếc nón sinh nhật lên cho Bạch Khiết, giúp cậu vuốt lại mái tóc bị rối bù.

"Đúng đấy đúng đấy, ước đi ước đi"

"Mau ước đi, Tiểu Bạch."

Những người khác nghe được lời nói của Lăng Đồng Thiên, nhanh chóng phụ hoạ theo.

Sáu người vừa nói chuyện, bữa tiệc lập tức trở nên sôi nổi hẳn lên.

Thứ không thể thiếu trong bữa tối tại bãi biển ở Hạ Môn chính là hải sản, vì biết đây là món ăn ưa thích của Bạch Khiết nên công ty đã đặc biệt chuẩn bị một bàn hải sản.

Bạch Khiết đầu tiên là cắt bánh, chia mỗi người một phần, sau đó các cậu thiếu niên mới bắt đầu dùng cơm sau khi thưởng thức bánh kem, các loại cá, ghẹ chính là bữa ăn của họ hôm nay.

Bạch Khiết rất thích ăn hải sản, nhưng lại không thích lột vỏ, Lăng Đồng Thiên đặc biệt tự giác mà đem con tôm đã được lột sạch sẽ đặt vào chén cậu: "Nào, ăn chút tôm đi."

"Ồ, cảm ơn cậu!" Bạch Khiết cố ý tỏ ra lịch sự.

"Tiểu Bạch, mong ước của em là gì?" Trần Tử Hằng quay đầu nhìn về phía Bạch Khiết.

"Này, nói rồi mất linh thì sao?" Bạch Khiết xua xua tay, thoải mái đem đề tài này vứt ra sau đầu.

Tất nhiên, mong muốn của cậu là anh ấy và sáu cậu bạn của mình có thể ở lại Phong Hoa, được cùng nhau debut.

Mong ước của cậu không lớn, chỉ muốn cùng những người anh em tốt của mình thuận lợi debut, nhưng mong ước này nói nhỏ thì cũng không phải nhỏ, trong công ty giải trí Phong Hoa có nhiều thực tập sinh như vậy, cậu có thể dễ dàng debut sao?

Các bậc tiền bối và anh em của Phong Hoa đã ra mắt rồi. Ai cũng phải mất vài năm, thậm chí hơn cả chục năm mới được debut thành công? Trong thế hệ thực tập sinh bọn họ, ai cũng vẫn còn trẻ.

Mặc dù công ty đã bố trí camera để theo dõi sinh nhật của Bạch Khiết theo quy định, nhưng đó chỉ là một bữa ăn giữa bảy người họ, đơn giản là mừng sinh nhật của cậu mà thôi. Sinh nhật thật đơn giản nhưng trong lòng cậu đã vô cùng mãn nguyện rồi, còn gì bằng bàn món ăn ngon do công ty chuẩn bị này, nhất vào ngày sinh nhật lại có những người bạn tốt của mình bên cạnh.

Phong Hoa tuy chỉ là công ty giải trí nhưng nuôi dạy thiếu niên rất tốt, trong nhóm trẻ đang trong tuổi phát triển này, dù có tổ chức sinh nhật cũng không được để chúng thức khuya. Chỉ sau 10 giờ tối, các nhân viên công tác lần lượt cất điện thoại di động và bảo các cậu nghỉ ngơi sớm.

Các bạn nhỏ đều rất ngoan ngoãn nghỉ ngơi đúng giờ, ngoại trừ Lăng Đồng Thiên.

Mười một giờ hơn, sau khi xác nhận tất cả bọn trẻ đều đã ngủ, nhân viên công tác lặng lẽ đánh thức Lăng Đồng Thiên, nhẹ nhàng thu dọn hành lý rồi mang ra khỏi phòng.

"Chu tổng cũng thật là, ngài ấy không thể để bọn trẻ thức dậy rồi rời đi sao? Mà phải đem bọn trẻ đi qua đêm như thế này." Sau khi rời phòng, chị Giả, nhân viên phụ trách sinh hoạt hàng ngày của bọn trẻ, nhỏ giọng oán trách.

"Chị Giả, chị đừng nói vậy. Chu tổng cũng là vì lợi ích của chúng em. Chắc ngài ấy không muốn chúng em phải trải qua cảnh chia tay." Lăng Đồng Thiên cười không tính là đẹp, thanh âm nói chuyện cũng mang theo một tia nghẹn ngào.

"Tiểu Thiên, Chị Giả biết cậu buồn, cũng biết rằng cậu không thật sự muốn rời đi, nhưng Chu tổng thực sự đang bệnh nặng. Vì ích lợi của công ty, và anh ấy mới trả em về lại, chắc chắn lần sau vẫn sẽ còn có những đứa trẻ khác bị đuổi."

"Không, sẽ không, Chu tổng đã hứa với em rằng em là người cuối cùng bị đuổi đi." Giọng điệu của Lăng Đồng Thiên rất chắc chắn khi nói ra điều này, nhưng đáy lòng lại không như vậy. Không biết có tin được không nhưng anh vẫn hy vọng rằng Chu tổng có thể giữ lời hứa của mình.

"Sau này, tụi chị sẽ không ở bên cạnh em, vậy nên em phải học cách tự chăm sóc bản thân mình. Tuy rằng em không còn ở Phong Hoa, nhưng chị vẫn mong em có một tương lai tươi sáng." Chị Giả nhẹ nhàng xoa đầu Lăng Đồng Thiên, xót xa nói.

"Cảm ơn chị Giả."

Lăng Đồng Thiên và chị Giả ngồi trong phòng khách đợi tài xế đến. Nội tâm anh sớm đã tràn đầy sự lo lắng. Sự lo lắng này xuất phát từ việc anh ấy lo lắng rằng những người anh em khác sẽ thức dậy và thấy rằng anh không có ở đây. Buồn là điều không thể tránh khỏi, dù là anh hay sáu người bạn đã ngày đêm bên nhau suốt hai năm, cuộc chia tay đột ngột này làm sao khiến người ta không buồn?

Nhưng họ chỉ là một nhóm trẻ con, căn bản không có khả năng chống lại thực tại, trong nhiều thời điểm, họ chỉ có thể buộc phải chấp nhận sự tàn khốc của hiện thực.

"Tiểu Thiên?" Trần Tử Hằng thức dậy để đi vệ sinh, bước ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng khách, thì thấy Lăng Đồng Thiên cùng chị Giả đang ngồi im lặng trên ghế sofa.

"Anh Hằng." Lăng Đồng Thiên run rẩy toàn thân khi Trần Tử Hằng kêu lên, không tự chủ được mà đứng lên đối mặt Trần Tử Hằng, giống như một đứa trẻ mắc lỗi, bị cha mẹ phát hiện ra.

"Trời tối vậy rồi, sao chị Giả còn ở đây?" Trần Tử Hằng thực sự hy vọng rằng mọi thứ khác với những gì anh nghĩ, nhưng khi anh nhìn thấy vali của Lăng Đồng Thiên thì anh đã nhận ra có điều gì đó không đúng lắm. "Tiểu Thiên, em đây là muốn đi đâu?"

"Anh Hằng, em..." Lăng Đồng Thiên không ngờ rằng anh sẽ gặp bất kỳ người nào khi mình rời đi, nhất thời không biết nên giải thích với đối phương như thế nào.

"Em đi đâu vậy?" Trần Tử Hằng khuếch đại giọng nói của mình, hỏi lại một lần nữa.

"Tiểu Hằng, nhỏ giọng chút, nếu không những đứa trẻ khác sẽ nghe thấy." Chị Giả sợ những đứa trẻ khác sẽ bị đánh thức, chị không muốn chúng phải đối diện với cảnh chia tay đau đớn nên nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

"Vậy Tiểu Thiên sẽ bị đuổi đi, phải không?" Trần Tử Hằng nhìn chằm chằm chị Giả, mong muốn biết được đáp án thực sự.

"Đúng vậy." Chị Giả cùng Trần Tử Hằng nhìn nhau một lúc lâu, im lặng thật lâu, sau khi nghĩ lại vẫn không biết nên an ủi đứa trẻ như thế nào, đành phải nói "Ừ.. " Ngay cả khi cô không muốn trở thành kẻ xấu nhưng trong tình huống này buộc phải làm như vậy.

"Ừ? Chị thậm chí còn định không giải thích về việc này?" Trần Tử Hằng chế nhạo một tiếng, đột nhiên có chút tức giận cùng thất vọng.

Những người bạn nhỏ trước đây bị đuổi đi dù thế nào cũng đều có lý do bị đuổi, điều này thế nào lại xảy ra với Lăng Đồng Thiên, giám đốc điều hành công ty thậm chí còn không muốn nói ra lý do đuổi đi.

"Anh Hằng, mọi thứ không phải như anh nghĩ đâu." Lăng Đồng Thiên cảm thấy bất lực, anh không nề nà bước tới, nắm lấy cánh tay của Trần Tử Hằng.

"Anh biết em là bị ép buộc." Trần Tử Hằng nhìn vào đôi mắt ngập nước của Lăng Đồng Thiên, nghiến chặt răng, anh thực sự không muốn bất cứ ai bị đuổi đi cả.

Lăng Đồng Thiên vừa hát hay vừa nhảy giỏi, tính cách lại hiền lành. Lý nào mà một đứa trẻ xuất sắc như vậy lại bị đuổi đi.

Họ tranh cãi trong phòng khách khá lâu, khiến những đứa trẻ khác bị đánh thức và chạy ra khỏi phòng khách để xem thử.

Khi biết rằng Lăng Đồng Thiên sắp bị đuổi đi, lũ trẻ bất lực, chúng khóc lóc rối rít cả lên.

"Tiểu Bạch đâu?" Trần Tử Hằng nhìn về phía bạn cùng phòng của Tiểu Bạch, Tống Tinh Vũ.

"Tiểu Bạch... cậu ấy không tỉnh." Tống Tinh Vũ lau nước mắt trả lời Trần Tử Hằng.

"Đừng đánh thức cậu ấy." Lăng Đồng Thiên năn nỉ, anh thật sự không muốn rời đi trước mặt Bạch Khiết, người có quan hệ tốt nhất với anh, anh sợ rằng chính mình sẽ không thể rời đi.

Trần Tử Hằng gật gật đầu, không nói chuyện nữa.

Ngay sau khi tài xế ô tô riêng đến tầng dưới của ký túc xá thực tập sinh, ông ấy đã gọi cho chị Giả, yêu cầu chị đưa đứa trẻ xuống dưới lầu.

"Tạm biệt." Lăng Đồng Thiên đi theo chị Giả, những người anh em đã ở bên nhau hai năm nhìn theo những bước đi của họ, mỗi bước anh đi, anh cảm giác như lòng bàn chân mình như bị dính keo, một bước cũng không di chuyển nổi.

Anh không dám ngoảnh lại, càng không dám nhìn thẳng vào những người anh em của mình mà nước mắt lưng tròng, lời tạm biệt đó, em sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa.

Chị Giả không cho bọn trẻ xuống nhà, thế nên chúng ở trên ban công tầng 2 nhìn theo chiếc xe đi xa mà không biết bao giờ gặp lại.

Bạch Khiết gặp phải một cơn ác mộng kinh hoàng, trong ác mộng đó cậu thấy một đứa trẻ khác bị đuổi đi nên cậu bừng tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy thì thấy bạn cùng phòng của mình là Tống Tinh Vũ đã mất tích, trong phòng khách cũng không có động tĩnh gì. Cậu ngồi dậy, nửa tỉnh nửa mê bước ra khỏi phòng, trong phòng khách không có ai, nhưng lại có tiếng ồn phát ra từ ban công.

"Mấy anh đang làm gì vậy?" Bạch Khiết bước vào ban công, giống như những người khác ngoái đầu ra ban công, nhìn chiếc xe càng lúc càng xa.

Khi Bạch Khiết hỏi, những đứa trẻ mới dừng lại được hai phút lại bắt đầu òa khóc lên.

"Tiểu Thiên... đã bị đuổi đi." Trần Tử Hằng là đứa trẻ lớn cùng hiểu chuyện nhất trong nhóm. Đối mặt với sự thay đổi đột ngột, mặc dù lòng anh rất buồn nhưng với tư cách là một người anh. Anh phải vượt qua càng sớm càng tốt.

Nghe Trần Tử Hằng nói rằng Lăng Đồng Thiên đã bị đuổi đi, Bạch Khiết nhất thời không tin, anh đã kiểm tra số lượng người có mặt nhiều lần, chỉ có 6. Thiếu một người, mà đứa trẻ mất tích đó lại là Lăng Đồng Thiên.

"Tại sao anh không nói cho em biết?" Bạch Khiết cố gắng hết sức để giọng nói của mình trở nên vững vàng hơn một chút, tuy rằng hai mắt đỏ bừng, nhưng phản ứng thực sự của anh đã bị phơi bày ra.

Trần Tử Hằng: "Tiểu Thiên nói rằng em ấy sợ gặp em sẽ lưu luyến không muốn đi."

Bạch Khiết: "Điều đó đâu có nghĩa là cậu ấy sẵn sàng rời đi mà không gặp em, phải không?"

"Anh Bạch, anh đừng buồn cũng đừng trách anh Tiểu Thiên." Tống Tinh Vũ là người nhỏ tuổi nhất, là em út trong nhóm họ, nhưng vào thời điểm này, cậu đã khóc và an ủi Bạch Khiết, cậu ôm Bạch Khiết, nói gì cũng không chịu buông ra.

Bạch Khiết ôm lấy Tống Tinh Vũ, buồn đến mức không nói nên lời, cổ họng như thắt lại, ngước nhìn bầu trời đầy sao để nước mắt không rơi.

Đêm đó, Bạch Khiết đã thức trắng không ngủ, khóc suốt đêm.