Chương 38: Tớ muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu... (H nhẹ)

Cậu không ngờ rằng lại có một vụ thu hoạch ngoài ý muốn, tiếng rêи ɾỉ dồn dập của Cố Minh Hãn không ngừng lọt vào tai cậu.

Sau đó Tiêu Bạch phát hiện ra, hình như mình càng chuyển động mạnh thì tiếng thở kia càng nhanh hơn, càng lớn hơn nữa.

Cậu há miệng ngẩng đầu lên nhìn, một ngón tay chìa ra móc lấy cằm của anh, vẻ mặt đắc ý hệt như một tên ăn chơi trác táng đùa giỡn hầu kết lăn lộn của người trước mặt. “Rên thật dễ nghe làm sao, rên thêm vài tiếng cho ông đây nghe chút nào.”

Người bị trêu chọc nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay của cậu, đầu lưỡi nóng bỏng ướt mềm liếʍ mυ"ŧ đốt ngón tay khô ráo kia, liếʍ đến ướt nhẹp, sau đó đầu lưỡi không ngừng lại mà dần lướt qua lòng bàn tay thô ráp.

!! Tiêu Bạch trở tay không kịp, tay không rút về được, đầu ngón tay cảm nhận được cảm giác ướŧ áŧ, cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại đang chọt vào từng ngón tay.

Các ngón tay đều bị ngâm lấy, cậu cảm nhận được con hàng của người đàn ông này đang nảy lên, càng thêm nóng hổi.

Đường hầm tiết ra nhiều chất dịch hơn, tưới ướt dươиɠ ѵậŧ dữ tợn, qυყ đầυ đỏ tím ngọ nguậy qua lại tránh khỏi môi âʍ ɦộ theo tần suất đung đưa của Tiêu Bạch, sau đó nhô ra khỏi vùиɠ ҡíи màu mỡ.

Lôиɠ ʍυ đen rậm cào cào nơi miệng huyệt b lộ ra, Tiêu Bạch không khỏi thở hổn hển, cảm giác ngứa ngáy tràn ra tận trong xương, cơn ngứa càng xâm nhập vào da thịt, khắp nơi trên toàn thân đều ngứa ngáy, làm cho ngón chân của cậu cuộn lại, cả mình căng lên, hai tay ấn vào cơ bụng trước mặt, lỗ da^ʍ thì vội vàng đóng mở.

Trống trải quá, có cảm giác muốn được cắm vào.

Cậu lại dịch ra sau một chút, lúc này dươиɠ ѵậŧ của Cố Minh Hoàn hoàn toàn lộ ra, cả cây ướt đẫm, còn đang nảy lên.

Tiêu Bạch có hơi xấu hổ nhìn một bãi nhớp nháp hỗn độn dưới thân mình, dươиɠ ѵậŧ bị Cố Minh Hãn nắm lấy vuốt lên xuống, sau đó dán hai cây côn ŧᏂịŧ sát vào nhau.

Dươиɠ ѵậŧ của cậu ở cao hơn Cố Minh Hãn một đoạn, qυყ đầυ cọ xát vào trụ thể của cậu, vô cùng nóng, tê dại và còn rất sướиɠ.

“Ha… Sướиɠ lắm…”

Hai má cậu đỏ hồng, hai tay chống xuống, vυ" bị ép chặt vào nhau, hai bầu thịt trắng nõn rung động phập phồng theo từng cử động, núʍ ѵú đỏ mọng nhếch cao, trông cực kỳ cương cứng.

Tầng tầng lửa dục quỷ dị trong lòng Cố Minh Hãn bùng lên, nhìn bộ dạng ý loạn tình mê của Tiêu Bạch, anh không tài nào nhịn được nữa, anh nắm lấy tay cậu, đôi môi khô khốc áp lên gân xanh rải rác trên cổ tay cậu cẩn thận vuốt ve, sau đó bất thình lình cắn một cái thật mạnh.

“A!” Tiêu Bạch kêu to muốn rút tay về, nhưng vẫn chẳng thể nào thoát ra được.

Cố Minh Hãn không rảnh lo chuyện khác, anh hít sâu một hơi, vừa ung dung vừa trịnh trọng nói ra câu nói mà bấy lâu nay vẫn rối ren:

“Tớ muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu.”

“Cho cậu thời gian để suy nghĩ, đến ngày sinh nhật của tớ.”

“Nếu cậu không muốn, chúng ta sẽ kết thúc tại đây.”

Tiêu Bạch sững sờ, cơ thể hai người còn đang ở trạng thái gắn kết cực kỳ thân mật, nhưng lòng đã nguội lạnh đi, “Có ý gì hả? Cậu lại muốn chiến tranh lạnh đúng không?”

“Tớ không có!” Tức chết mà, người này sao lúc nào cũng ụp nồi vô tội vạ cho anh thế, “Rõ ràng là cho cậu lựa chọn đó cái tên ngốc ích kỷ này!”

Cậu đột ngột ngồi dậy, thuận thế túm lấy một cái gối đầu muốn chọi qua, rồi lại bị Cố Minh Hãn nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy cổ tay cản lại.

Trong mắt anh chất chứa bi thương, âm thanh nặng nề, “Tiêu Bạch, cậu thật sự thích tớ sao?”

Cái tay đang bắt lấy gối chợt khựng lại, dừng nửa vời ngay giữa không trung.

“Cậu dùng tay giúp tớ ra chưa tới mấy lần. Cho tới bây giờ cậu chưa từng nói bất cứ câu thật lòng thích tớ nào cả, chẳng lẽ như vậy không ích kỷ hay sao?”

Tiêu Bạch bị một tràng than trách dài này của Cố Minh Hãn làm cho cứng họng, yết hầu chỉ biết cuộn lại.

Ngẫm lại cẩn thận, trong mối quan hệ này với Cố Minh Hãn, cậu luôn là người bị động, đã quen với việc Cố Minh Hãn "ép buộc" mình, cho rằng đó không phải là ý muốn chủ quan của mình.

Cậu vừa không muốn đáp lại, thấy xấu hổ không dám đáp lại, vừa hưởng thụ hết tất cả những gì đối phương dành cho mình. Du͙© vọиɠ của cậu được thỏa mãn vô điều kiện từ bên kia.

"Nếu cậu chỉ đang muốn tìm một người để trút bỏ ham muốn tìиɧ ɖu͙© thì tớ nghĩ không cần thiết phải tiếp tục ở chung như thế này nữa.”