Chương 37: Bị trúc mã quyến rũ ép buộc (H nhẹ)

Cố Minh Hãn nhanh chóng đuổi theo, mục tiêu di chuyển chính xác về phía người chuẩn bị mặc quần kia.

Tiêu Bạch cho là anh muốn làm gì đó bèn sợ hãi bước sang một bên trốn.

Không ngờ người này vốn không có ý kia, mà trực tiếp lơ cậu leo thẳng lên giường, dựa vào đầu giường, tay thì nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng tự mình tuốt súng.

Tiêu Bạch không hiểu nổi, đây là thể loại gì thế này? Mắc gì cậu ta còn lên giường mình cơ chứ!

Cố Minh Hãn không để ý tới cậu, Tiêu Bạch bị hành động của anh làm cho sốc đến độ quên luôn tiếp tục mặc quần áo, trái lại ánh mắt lại không tự chủ được mà dời đến giữa cổ của anh, xong rồi còn nuốt nước miếng.

Hầu kết kia, gợi cảm thật… Không biết lúc mυ"ŧ nó anh có thở dốc dữ dội hơn không nhỉ…

Trong đầu cậu không kìm được mà toàn là hình ảnh cậu mυ"ŧ lấy cái trái cổ đó – cậu nghiêng đầu, mặt bị che hết chỉ còn thấy được mỗi cằm, còn có Cố Minh Hãn rêи ɾỉ đỏ mặt vì không chịu nổi khi bị mình mυ"ŧ.

Cái suy nghĩ này quá biếи ŧɦái, quá không xong rồi, Tiêu Bạch vội vàng quay đầu đi, trong lòng không ngừng tự cảnh cáo mình, không thể vô liêm sỉ như vậy được, mấy thứ này cũng không được nghĩ đến nhiều quá…

Cảnh cáo thì cảnh cáo, nhưng ánh mặt cậu lại ma xui quỷ khiến thể nào mà di dời đến mặt của Cố Minh Hãn, lia từ trên xuống dưới, quét ngang quét dọc.

Hàng lông mày rậm, đôi mắt sâu thẳm, hầu kết nhấp nhô, cơ bụng vì nửa ngồi mà căng lên một cách rõ rệt, nhích lên trên xíu nữa còn có bọt nước vẫn chưa lau khô, còn nhích xuống là… Dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp chưa từng có mềm đi.

Cây hàng kia vẫn đứng hiên ngang trong lòng bàn tay của Cố Minh Hãn cho dù có bị vỏ chăn làm cho gián đoạn cũng vẫn không có dấu hiệu muốn bắn xíu nào.

Ánh đèn vàng ấm áp bên cạnh chiếu rọi lên làn da ướŧ áŧ của anh, soi rõ những đốt ngón tay trên côn ŧᏂịŧ của anh rất rõ ràng, giống như một bức tranh sơn dầu mờ ảo.

Tiêu Bạch nhìn gương mặt tuấn tú kia mà thầm cảm thán, cái tên này thật sự đẹp trai quá thể!

Cậu đang thở dài thì tên đẹp trai kia đột ngột ngước mắt lên, ánh nhìn ấy trong bóng tối vừa vặn va chạm với tầm mắt của cậu.

Ánh mắt của Cố Minh Hãn như biến thành những sợi dây câu mỏng và dài, những chiếc móc mềm mại câu đi linh hồn của Tiêu Bạch, quấn chặt lấy cậu, rồi từ từ rời khỏi vị trí mép giường, ngay cả cơ thể của cũng bị mê hoặc mà bò về hướng của Cố Minh Hãn.

Cậu bò chầm chậm đến giữa hai chân đối phương, ý loạn tình mê ngẩng đầu lên ngậm lấy hầu kết mà mình đã thèm thuồng từ nãy giờ, rồi bắt chước mυ"ŧ lấy như cách bên kia làm với mình, dùng mặt lưỡi bao lấy trái cổ đang nhô cao, nhấm nháp từng cái một.

Về phương diện này thì cậu học khá tốt, học hết kỹ xảo của Cố Minh Hãn mà còn biến một thành mười. Có điều động tác này khiến cậu không thể không hạ eo xuống, một tay lướt qua cơ bụng người nọ sau đó chống lên trên.

“Hừm…” Cố Minh Hãn không kìm được mà thở ra một tiếng.

Tiêu Bạch không ngừng lại mà cứ mυ"ŧ tiếp, mυ"ŧ rất mạnh, Cố Minh Hãn lại bật ra từng tiếng thở dốc nặng nhọc hơn.

Hầu kết của anh liên tục lăn lộn, đầu lưỡi đang ngoáy lên đó.

Tay Cố Minh Hãn không còn đặt trên dươиɠ ѵậŧ nữa mà thay vào đó chạm vào nơi giao thoa giữa chân và mông của Tiêu Bạch, chụp lấy rồi kéo sát người vào lòng mình.

Vị trí cơ thể thay đổi lúc nào không biết, trở thành Tiêu Bạch ngồi trên người Cố Minh Hãn, tay thì vẫn đặt trên cơ bụng săn chắc ấy.

Tiêu Bạch cưỡi ở trên người anh, thân dưới vừa vặn ép sát vào, qυầи ɭóŧ bị cuộn lại dán vào một bên, khe thịt mềm mại bị côn ŧᏂịŧ to lớn mở ra, dươиɠ ѵậŧ đen kịt hoàn toàn áp vào bên dưới cậu, lỗ da^ʍ non nớt dán chặt vào côn ŧᏂịŧ nóng rực.

Cố Minh Hãn nói mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh cả rồi, cậu muốn làm gì muốn chuyển động như thế nào cũng được, anh sẽ không ép buộc, bảo cậu đừng sợ.

Anh nói được thì làm được, tay đặt trên đùi Tiêu Bạch, nằm yên ra đó mặc cho cậu làm gì cũng được, lúc nào Tiêu Bạch không muốn cử động nữa thì Cố Minh Hãn sẽ đỉnh người lên ép cậu phải nhúc nhích.

Động tác này cực kỳ tốn sức, Tiêu Bạch mài cọ hết vài phút là đã không làm nổi nữa.

Quả nhiên Cố Minh Hãn dễ gì có lòng tốt đến thế. Ngoài miệng nói là cho cậu tự nắm quyền, nhưng trên thực tế toàn bị anh nắm mũi dắt đi thôi.

Giữ được một lúc lâu đã mỏi tay rồi thắt lưng còn đau nhức, Tiêu Bạch không nhịn được nữa ngã vào người Cố Minh Hãn nằm nghỉ.