Chương 23

Trong vô thức, Khương Ninh đã trở thành trụ cột của gia đình.

Mặc dù ban ngày Trịnh Nhã Nam cư xử khá hung hãn, nhưng đến ban đêm, đối mặt với hai đứa trẻ mới mười bốn tuổi, bà vẫn không khỏi đỏ mắt. Cũng may có Khương Ninh, sau khi ba người ăn cơm xong, Khương Ninh lại đi rửa bát.

“Mẹ đi ngủ một lát.” Trịnh Nhã Nam biết mình nên vực dậy tinh thần, nhưng lúc này bà thực sự không còn sức lực nữa.

“Mẹ đi đi, không sao đâu.” Khương Ninh nói.

Trịnh Nhã Nam đi lên lầu, ngay lập tức chỉ còn lại hai chị em Khương Ninh và Khương Phàm ở tầng dưới.

Khương Phàm liếc nhìn căn nhà chợt thiếu đi rất nhiều thứ, đột nhiên cảm thấy căn nhà vô cùng vắng vẻ.

Cậu chẳng còn lòng dạ chơi game hay làm bài tập, chỉ đành dọn một chiếc ghế đẩu ngồi bên cạnh Khương Ninh để xem Khương Ninh rửa bát.

Cậu không nhịn được mà hỏi: "Về sau có phải chúng ta không... không có ba nữa đúng không?"

Khương Ninh suy nghĩ một chút, vừa rửa bát vừa nhìn cậu: "Trước kia mày có cảm thấy ông ấy là ba mày không?"

Khương Phàm bĩu môi nói: "Trước kia cảm giác ổng giống ba của Khương Nhu Nhu hơn."

“Đúng rồi, cho nên không cần thiết phải tiếc nuối.” Khương Ninh nói.

Lúc này Khương Ninh chỉ cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm rất nhiều. Nếu theo diễn biến của kiếp trước, trong tương lai Trịnh Nhã Nam sẽ bị ngã bệnh vì tức giận, còn Khương Phàm bốc đồng sẽ phải ngồi tù vì tội đâm ba Khương, nếu vậy thì mọi chuyện thực sự sẽ không thể cứu vãn.

Nhưng bây giờ, cô đã nhìn thấy cơ hội để bắt đầu lại.

"Có thể hai mươi hay ba mươi năm nữa mày sẽ tha thứ cho ông ấy, nhưng đó là việc của mày. Trước đó, mày nên học tập chăm chỉ và trau dồi cái nhìn đúng đắn về cuộc sống."

Vốn dĩ Khương Phàm muốn cười nhạo Khương Ninh bắt đầu giảng đạo từ bao giờ, gần đây càng ngày càng không giống với Khương Ninh trước kia. Nhưng căn nhà đột nhiên trống rỗng như vậy, cậu cảm thấy rất lạnh, vì vậy kìm lòng không đậu mà nhích lại gần Khương Ninh một chút như một con thú nhỏ vô lực.

Ban đêm Trịnh Nhã Nam nằm ở giữa, Khương Ninh và Khương Phàm ngủ ở hai bên bà. Đã nhiều năm rồi Trịnh Nhã Nam không ngủ chung với các con như thế này.

Khương Ninh nắm lấy tay Trịnh Nhã Nam và Khương Phàm, an ủi: "Mẹ, Khương Phàm, mọi chuyện sẽ ổn thôi, con hứa."

Trịnh Nhã Nam nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Ninh, nghe tiếng ngáy không biết ưu phiền của Khương Phàm, trong lòng bỗng chốc được xoa dịu rất nhiều.

Bà nhẹ nhàng xoay người ôm lấy Khương Ninh: "Tiểu Khương Ninh hiểu chuyện rồi, trưởng thành rồi."

Giám định quan hệ cha con là do Khương Ninh làm, luật sư là do Khương Ninh mời. Khi luật sư Quách đến gặp Trịnh Nhã Nam, trong lòng Trịnh Nhã Nam vô cùng chấn động. Khương Ninh đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ từ lúc nào chứ?

Bà còn muốn hỏi Khương Ninh phát hiện ra chuyện này bằng cách nào, nhưng tức giận cả ngày đến kiệt sức, chẳng mấy chốc bà đã ngủ thϊếp đi.

Chỉ có một mình Khương Ninh là không ngủ được.

Đột nhiên nghe thấy ngoài ban công có vài tiếng động nho nhỏ, giống như tiếng kẹo va vào cửa sổ, cô lập tức đứng dậy đi nhẹ ra ban công.

Khương Ninh từ trên ban công nhìn xuống thì thấy, dưới ánh trăng lạnh lẽo, có một chàng trai trẻ mặc đồ trắng ngồi trên xe lăn, trên tay ôm một nắm kẹo.

Có lẽ đó là trực giác, cô biết cậu sẽ đến.

Cô lập tức cười rộ lên, vẫy tay với Yến Nhất Tạ.

Yến Nhất Tạ nhàn nhạt ra hiệu: "Xuống dưới."

“Bây giờ?” Dù Khương Ninh hỏi vậy nhưng cô chẳng chần chừ chút nào, mặc bộ đồ ngủ gấu trắng, đi dép lê, sau đó lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài.

Cô chạy tới và phanh gấp trước mũi xe lăn.

Yến Nhất Tạ liếc nhìn dép lê của cô: "Vào thay giày đi."

“Rắc rối chết đi được.” Khương Ninh lại lén lút quay lại, đổi một đôi giày thể thao, sau đó khóa cửa, cầm chìa khóa đi ra.

“Cái của cậu chẳng phải là kẹo lần trước của tôi à?” Khương Ninh đi về phía Yến Nhất Tạ, tùy tiện cầm lấy một viên trong tay cậu, bóc giấy kẹo, ném vào miệng.

Thiếu niên lười biếng liếc nhìn cô một cái, giơ tay đưa cho cô một cái túi to: "Dùng lại đồ bỏ."

"Này, hiện tại nhà tôi đã xảy ra chuyện, tâm trạng không tốt, cậu đừng có chọc giận tôi, cẩn thận tôi cho cậu một cước đó."

Yến Nhất Tạ giương mắt nhìn cô, lòng tự nhủ, sao tôi nhìn thế nào cũng thấy tâm trạng cậu rất tốt nhỉ?

Tuy nhiên, xét thấy trong nhà cô bạn này đã xảy ra chuyện lớn, cậu vẫn kìm lại lời phản bác.

Yến Nhất Tạ đẩy xe lăn qua con hẻm. Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, nhưng không hiểu sao có vẻ như cậu khá thông thạo đường xá.

Khương Ninh khoanh tay đi theo bên cạnh cậu.

Yến Nhất Tạ liếc cô rồi ném chiếc chăn bông mình đem theo cho cô. Cô bắt lấy nó rồi khoác nó lên người.

Yến Nhất Tạ đột nhiên dừng lại, hỏi: "Cậu không hỏi đi đâu sao?"

Khương Ninh nhìn vầng trăng phía đầu hẻm: "Kệ thôi, đi đâu cũng được mà."