Chương 22

Bà cụ vô cùng sợ hãi, bộ xương già gần như nát bét, vừa vùng vẫy hai chân vừa trợn mắt.

Bà ta không rõ nguyên do nên nhìn Trịnh Nhã Nam: "Con mụ xấu xa, cô còn mời xã hội đen nữa à?"

Trịnh Nhã Nam đang bận ném đồ đạc, tinh thần hoảng hốt nên không để ý đến những gì đã xảy ra phía sau.

Khương Phàm nhìn ba người mặc vest đen, kinh ngạc há miệng, đẩy cánh tay Khương Ninh: "Chị, mấy người này là chị kêu tới hả?"

Khương Ninh thì thào nói: "Bạn, sau này chị sẽ giới thiệu cho mày quen."

Ánh mắt Khương Phàm nhìn Khương Ninh đột nhiên khác trước. Không ngờ trong khi cậu lang thang một mình trong các tiệm net thì chị gái lại âm thầm biết loại người giang hồ này.

Chị à, từ nay chị chính là ba em.

Bà cụ và Khương Nhu Nhu bất lực nghẹn ngào lập tức bị kéo ra ngoài, cũng chẳng biết quản gia đã kéo bọn họ đi đâu.

Tóm lại, trong sân không còn nghe thấy tiếng mắng chửi của bà cụ nữa.

Ngay sau khi âm thanh ồn ào khiến người ta đau đầu biến mất, không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Nhiều người hàng xóm vẫn đang theo dõi. Một số người không biết chân tướng sự việc chỉ tưởng rằng Trịnh Nhã Nam đơn giản là đang cãi nhau với ba Khương, không nhịn được mà khuyên Trịnh Nhã Nam hai câu: "Nhã Nam à, sao phải làm mọi chuyện ra nông nỗi này chứ? Còn đuổi cả bà già với đứa bé ra ngoài, tối nay bọn họ biết ở đâu đây?"

Khương Ninh vốn định tức giận, nhưng không ngờ mẹ cô còn dũng mãnh hơn cô.

Trịnh Nhã Nam khép hai tay làm thành loa rồi lạnh lùng nói với tất cả những người hàng xóm trong con hẻm nhỏ: "Bà con cô bác hàng xóm chú ý! Là Khương Sơn nɠɵạı ŧìиɧ trước, còn dẫn theo một già một trẻ, ba người tới ký sinh ở nhà tôi! Nhà là nhà của tôi, con là con của tôi, hiện tại tôi đuổi ba ký sinh trùng này ra là lẽ hiển nhiên! Trong khoảng thời gian này, chắc chắn bà cụ sẽ còn tới khóc lóc om sòm, ai muốn tới khuyên tôi lui một bước là trời cao biển rộng, để bà già đó và con bé kia vào nhà ở thì tôi chỉ có một câu: Nếu các người tốt bụng như vậy thì tại sao không đưa họ về nhà riêng của các người mà cung phụng cho tốt đi!"

Hàng xóm ồ lên.

Mặc dù có một số người cho rằng Trịnh Nhã Nam đã làm quá nhưng phần đông họ vẫn mắng ba Khương không phải là người, dẫn theo một già một trẻ đến hút máu Trịnh Nhã Năm biết bao nhiêu năm trời.

Trịnh Nhã Nam không quan tâm người khác nói gì, tiếp tục làm theo cách của mình.

Ngay sau đó, chiếc xe rác mà bà gọi tới dừng lại ở lối vào của con hẻm, một vài nhân viên đi tới, thu dọn tất cả những đồ đạc của ba người mà bà và Khương Ninh đã ném xuống đất rồi đưa lên xe rác.

Dọn dẹp xong thế này, nhà họ Khương bỗng thoáng đãng hơn rất nhiều, cũng trống trải hơn rất nhiều.

Khương Ninh an ủi Khương Phàm vẫn đang khụt khịt mũi: "Nghĩ theo hướng tích cực, phòng của bà nội và Khương Nhu Nhu là của hai chúng ta. Từ nay về sau, chị có thể chơi đàn, mày có thể treo bao cát tập đấm bốc."

Khương Phàm: "..." Em cảm ơn chị, chị thật là biết an ủi người khác.

Sắc trời dần tối giữa cơn hỗn loạn.

Những người hàng xóm theo dõi náo nhiệt cũng dần rời đi, luật sư Quách cũng trở về, chuẩn bị khởi kiện ba Khương cho Trịnh Nhã Nam.

Hứa Minh Dực và ba Hứa đi vắng vào ban ngày, tới tối trở về mới biết được những gì đã xảy ra ở nhà họ Khương. Mẹ Hứa là bạn tốt của Trịnh Nhã Nam nhiều năm, trong điện thoại bà đã mắng ba Khương tới máu chó đầy đầu. Được vợ giao phó, ba Hứa cũng đến ngồi trò chuyện với Trịnh Nhã Nam một lúc.

Đám thiếu niên Ti Hướng Minh sững sờ, hoàn toàn không ngờ nhà họ Khương sẽ xảy ra sự thay đổi lớn như vậy.

"Hóa ra Khương Nhu Nhu là con gái riêng à?? Vậy thì trước đó nói cái gì mà đứa con mồ côi của đồng đội của ba Khương Ninh đều là nói dối hả?"

“Chính cô ta có biết không?"

"Chắc là biết rồi."

"Mặc dù chúng ta không thể nói bất cứ gì về loại chuyện này, nhưng bây giờ tao đã hiểu tại sao Khương Ninh lại luôn nhắm vào cô ta rồi. Chắc là ông già của Khương Ninh luôn thiên vị cô ta."

Tâm trạng Hứa Minh Dực phức tạp: "Có lẽ bây giờ Khương Ninh đang khóc."

Bởi vì cổng sân của nhà họ Khương bị đóng, Hứa Minh Dực không vào được nên chỉ có thể bảo Ti Hướng Minh ngồi xổm xuống, giẫm lên vai Ti Hướng Minh rồi leo lên tường nhà họ Khương.

Kết quả lại thấy trùm trường Nam Mạnh đang thu mình trong góc khóc nức nở. Còn Khương Ninh thì dường như đang có tâm trạng rất tươi đẹp, chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng.

Một nhóm thiếu niên: "..."

Tuyệt vời, quá tuyệt vời.

*

Trịnh Nhã Nam không biết làm thế nào để vượt qua ngày hôm nay, tóm lại, giờ trong đầu bà là một mớ hỗn độn. Buổi tối bà nằm rã rời trên giường, là Khương Ninh gọi đồ ăn bên ngoài tới, sau đó gọi Khương Phàm qua ăn cơm rồi đỡ bà dậy từ trên giường.