Chương 4.1: “Em nói chỉ cho một mình anh thao”

Cô dâu Nhậm Tiêu Tiêu cùng chú rể Thượng Văn gia cảnh giàu có, hôn lễ này cũng long trọng đến không nói lên lời. Nhậm Tiêu Tiêu cùng một đám chị em đã bay tới hòn đảo này để chơi trước một tuần, khách khứa lần lượt bay tới, trước hôn lễ một ngày đã tới trên đảo rồi.

Khi Chung Nhất Y đến, Nhậm Tiêu Tiêu sớm đã bắt đầu làm trang đã phát. Cô ấy gương trang điểm nhìn thấy Chung Nhất Y, đôi mắt tỏa sáng mà vẫy tay bảo Chung Nhất Y lại đây.

Chung Nhất Y đi đến bên cạnh Nhậm Tiêu Tiêu, khom lưng duỗi tay ôm ôm cô ấy, khen nói: “Tiên nữ nơi nào mà xinh đẹp như vậy a?”

Nhậm Tiêu Tiêu cười hì hì hôn Chung Nhất Y một cái, nhỏ giọng ở bên tai cô nói: “Mau kể cho tớ, tối hôm qua như thế nào? Tớ muốn biết chi tiết! Chi tiết!”

Chung Nhất Y nhớ tới chi tiết tối hôm qua, nháy mắt đỏ mặt.

Chung Nhất Y đẩy Nhậm Tiêu Tiêu ra: “Sau này sẽ nói với cậu.” Nói xong, không màng Nhậm Tiêu Tiêu vui cười, vội vàng quay người chạy đi, cô cũng phải đi thay lễ phục phù dâu.

Hành lang khách sạn người đến người đi, mọi người đều vì hôn lễ đêm nay mà bận rộn.

Chung Nhất Y đi tới một gian phòng khác trang điểm, thay lễ phục, một bộ váy đuôi cá màu champagne ôm ngực. Khi chuyên viên trang điểm giúp cô sửa soạn, tầm mắt ái muội không ngừng đảo qua trên da thịt lộ ra bên ngoài của cô, trên da thịt trắng nõn tinh tế che kín dấu hôn ái muội.

Chuyên viên trang điểm dùng không ít kem mới đem dấu hôn che đi, khi kết thúc, Chung Nhất Y gấp không chờ nổi mà cảm ơn rồi cáo từ, dẫm lên giày cao gót liền rời khỏi phòng trang điểm.

Đều là Lương cầm thú làm hại!

Chung Nhất Y muốn đi tìm Lương cầm thú, không nghĩ tới trên đường đi nghênh chiến lại gặp được phù rể ghép đôi đêm nay với cô, Thương Ứng Thời.

Tuy rằng Lương Hoằng cũng là phù rể, nhưng Nhậm Tiêu Tiêu và Thượng Văn không dám sắp xếp hai người ở bên nhau.

Thương Ứng Thời tới gần Chung Nhất Y, chào hỏi: “Chung tiểu thư.”

Chung Nhất Y lộ ra nụ cười khéo léo, rụt rè mà hướng đối phương gật gật đầu, vươn tay: “Thương tiên sinh, chào anh.”

Thương Ứng Thời vừa từ nước ngoài trở về không lâu, bạn bè trong nước không nhiều, Chung Nhất Y cũng là trong hôn lễ này mới quen biết hắn, nghe nói Thương Ứng Thời tuổi trẻ tài cao, hiện tại giá trị con người rất xa xỉ.

Chung Nhất Y bất động thanh sắc liếc mắt một cái mà đánh giá Thương Ứng Thời từ đầu đến chân, đối phương thân cao chân dài, diện mạo văn nhã, một thân tây trang thẳng tắp, ăn mặc ra hình ra dáng. Chung Nhất Y không nhịn được, đem người này cùng Lương Hoằng so sánh.

Giống như vóc dáng không có cao bằng Lương Hoằng, thân mình cũng không cường tráng bằng Lương Hoằng, lịch sự văn nhã thoạt nhìn giống như gà luộc? Bất quá khuôn mặt cũng được đi……

Chung Nhất Y còn đang so sánh trong đầu, kết quả Lương Hoằng liền từ nơi xa đi tới, từng bước một, bước chân rất lớn, ba bước liền đi tới bên cạnh Chung Nhất Y.

Lương Hoằng xa xa liền thấy hai người đứng ở nơi đó nói chuyện phiếm, nhanh chóng nhìn lướt qua người bên cạnh Chung Nhất Y, lịch sự mà gật đầu, một bộ lãnh đạm.

Nhưng ngược lại Thương Ứng Thời cười duỗi tay, cùng Lương Hoằng chào hỏi.

“Lương tiên sinh, rất vui ở đây có thể gặp mặt anh.”

“Xin chào.”

Lương Hoằng nhanh chóng bắt tay cùng Thương Ứng Thời liền ôm lấy Chung Nhất Y mượn cớ rời đi.

“Làm gì?” Chung Nhất Y bị ôm lấy eo đẩy về phía trước, không thể hiểu được mà ngẩng đầu nhìn Lương Hoằng.

“Đến phòng nghỉ, có đồ ăn ngon.” Tay Lương Hoằng dừng trên eo Chung Nhất Y, cách lớp vải tơ lụa, nhịn không được vuốt ve hai cái.

Chung Nhất Y vừa nghe, trong lòng ấm áp, người đàn ông này không phải là trải qua tình một đêm liền thông suốt đi? Còn nhớ thương mình có đói bụng không?

Chung Nhất Y cười trộm đi theo Lương Hoằng vào phòng nghỉ của anh.

Anh một mình dùng một phòng nghỉ, thật sự quá phô trương. Chung Nhất Y bị đẩy mạnh vào phòng nghỉ, cửa đóng lại, Chung Nhất Y còn chưa kịp nhìn một vòng tìm xem đồ ăn ở đâu, đã bị anh giữ chặt đẩy lên ván cửa.