Chương 3.2: Giấc mộng thời thiếu nữ

Hai người ăn xong là nửa buổi sáng gần trưa, thời gian còn sớm, hôn lễ chạng vạng đến khách sạn là được, buổi tối mới chính thức bắt đầu. Chung Nhất Y ăn xong, liền đi tới sô pha trong phòng khách, Lương Hoằng bật máy tính, muốn xử lý công việc.

Lương Hoằng cũng không đến thư phòng, liền ngồi ở phòng khách đối diện với máy tính, thỉnh thoảng còn nhận vài cuộc điện thoại.

Khi Chung Nhất Y còn đang ngẩn người, di động bên cạnh đột nhiên vang lên, là bạn tốt Nhậm Tiêu Tiêu gọi tới. Chung Nhất Y vừa nhận, đối phương liền dùng âm lượng siêu to hưng phấn mà hỏi: “Nhất Nhất, tối hôm qua sướиɠ không? Tớ cố ý chờ đến muộn như vậy mới gọi cho cậu, mau nói cho tớ biết, đêm đầu tiên cậu có sướиɠ hay không?”

Chung Nhất Y bị lời nói này làm sợ tới mức từ trên sô pha nhảy lên, có chút hoảng loạn mà nhìn về phía Lương Hoằng. Từ điện thoại có thể lọt ra âm thanh gì đó, nhưng không biết Lương Hoằng có nghe được hay không.

Lương Hoằng nghe được một chút, bớt thời giờ từ trên màn hình máy tính dời tầm mắt đi, dừng lại trên người Chung Nhất Y.

Chung Nhất Y vội vàng cắt đứt điện thoại, xấu hổ mà giải thích nói: “Là điện thoại lừa đảo ……”

Lương Hoằng “Ân” một tiếng, thu hồi tầm mắt.

Chung Nhất Y sợ Nhậm Tiêu Tiêu lại gọi điện thoại tới, vội vàng click mở WeChat tìm Nhậm Tiêu Tiêu.

Một vòng gợn sóng: 【 đừng gọi điện thoại cho tớ, không thể nhận. 】

Đối phương lập tức hì hì mà gửi tới một chuỗi dài ha ha ha, sau đó lại là liên tiếp ngọa tào.

Rả rích: 【 không phải chứ? Còn đang làm? 】

Nhậm Tiêu Tiêu ngay sau đó đã gửi tới hình ảnh giơ ngón tay cái.

Chung Nhất Y có chút không nói lên lời, lại không muốn cùng Nhậm Tiêu Tiêu giải thích tối hôm qua người cô ngủ chính là Lương Hoằng.

Nếu như bị cô ấy biết cô Chung Nhất Y cùng Lương Hoằng lăn giường, khẳng định sẽ oanh tạc vòng bạn bè, cuối cùng mọi người đều cảm thấy cô cùng Lương Hoằng là không có khả năng.

Chung Nhất Y nằm trên sô pha nhìn Lương Hoằng, lại nghĩ về quan hệ giữa hai người, sau khi Lương Hoằng nói muốn kết hôn cô không đồng ý, chuyện này liền không giải quyết được gì.

Nếu không thích cô, cưới cô làm gì.

Chung Nhất Y nhắm hai mắt lại, không hề nhìn về phía Lương Hoằng.

Lúc đầu Chung Nhất Y chỉ tính nằm một chút không cẩn thận đã ngủ mất, thời điểm tỉnh lại phát hiện trong phòng đã không thấy bóng dáng Lương Hoằng, trên người cô có thêm một cái chăn.

Chung Nhất Y mê mang bò dậy, tầm mắt tìm thân ảnh Lương Hoằng mọi nơi, sau đó nghe được bên ngoài ban công có thanh âm nói chuyện.

Chung Nhất Y bò xuống sô pha, đi đến ban công.

Cách cửa kính sát đất, Chung Nhất Y thấy được người bên ngoài ban công, Lương Hoằng cùng anh trợ lý Tiểu Trần, đang ngồi ở bên ngoài, Lương Hoằng đang gọi điện thoại, vẻ mặt không kiên nhẫn.

Tiểu Trần phát hiện Chung Nhất Y, hướng cô lễ phép gật đầu chào hỏi, Lương Hoằng quay đầu, thấy được Chung Nhất Y đầu tóc ngủ đến rối loạn lung tung. Lương Hoằng tăng nhanh tốc độ nói chuyện, thực mau liền kết thúc cuộc gọi, sau đó đứng dậy đi tới cạnh Chung Nhất Y.

“Tỉnh? Chuẩn bị ra ngoài rồi, cần đi thay lễ phục trước.” Lương Hoằng đi đến trước người Chung Nhất Y, nhìn đầu tóc cô lộn xộng, không nhịn được, duỗi tay giúp cô sửa sửa.

Chung Nhất Y có chút hoảng hốt, mây bên ngoài ban công bị hoàng hôn nhiễm màu cam ấm áp, Lương Hoằng đứng ngược sáng, động tác ôn nhu thân mật, giống như giấc mộng thời thiếu nữ của Chung Nhất Y.

Chung Nhất Y bước đến gần Lương Hoằng, ôm chặt vòng eo Lương Hoằng, đem đầu chôn trong lòng ngực Lương Hoằng.

Cái ôm đột ngột làm Lương Hoằng sửng sốt, anh kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”

Chung Nhất Y trầm mặc một hồi lâu, mới nghẹn ra một câu: “Mới vừa tỉnh ngủ đứng lên quá nhanh, đầu choáng váng.”

Lương Hoằng tin lời Chung Nhất Y, tùy ý Chung Nhất Y ôm. Chung Nhất Y sau khi điều chỉnh tốt tâm thái, mới chậm rãi từ trong lòng ngực Lương Hoằng lui lại.

“Đi thôi, đi thay lễ phục.”