Chương 7: Bị phạt

Lưu Dũng cũng mới chỉ hơn 30 một chút, lại bởi vì suy nghĩ quá nhiều khiến tóc rụng đi phân nửa. Từ tầm mắt Tống Vi nhìn qua có thể thấy được đỉnh đầu bóng loáng của hắn.

Bên cạnh là Chu Huệ Nhiên lùn hơn Tống Vi nửa cái đầu, hai người tay vẫn còn nắm chặt lấy nhau.

Lưu Dũng nghiêm túc nói:

“Đứng nghiêm túc cho tôi!”

Nghe lời giận dữ hai người lập tức buông tay nhau ra.

“Hiện tại đang là thời điểm quan trọng, không thể nuông chiều các em vì thành tích tốt liền phá lệ bỏ qua cho hai em được. Các em không học thì vẫn còn các bạn khác học!”

Hiểu được ý của chủ nhiệm muốn nói, Tống Vi cùng Chu Huệ Nhiên đều khá ngượng ngùng.

Hai người đều vô cùng chân thành mà nhìn Lưu Dũng xin lỗi, hứa lần sau không tái phạm nữa.

Lưu Dũng lại tiếp tục phê bình:

“Cứ tiếp tục như vậy thì khả năng thành tích các em đi xuống là rất cao, chi bằng hai đứa đừng ngồi cùng nhau nữa.”

“A!?”

Tống Vi cùng Chu Huệ Nhiên đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Vẻ mặt Lưu Dũng không chút dao động, dù sao trong ban hai người cũng đạt một số thành tích cao, Lưu Dũng đối với hai cô vẫn là có một chút ưu ái:

“Như vậy đi, nếu hai em không muốn đổi chỗ ngồi thì tiết cuối cùng liền cùng thầy đi xuống ban 4 học tiết toán, có gì cần thì nghe thầy sai bảo.”

Chu Huệ Nhiên giành trước trả lời:

“Tiết cuối ban thứ 4 không phải tiết thể dục sao?”

Anh chàng đẹp trai kia cũng là học ban 4.

Lưu Dũng hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng.

“Thầy Lâm dạy thể dục tạm thời có việc bận nên thầy dạy thay."

Vì tình bạn bền chặt giữa hai người, Tống Vi và Chu Huệ Nhiên dứt khoát chọn lựa chọn thứ 2.

Tống Vi bị cận nhẹ, nhưng cô có thể thấy rõ phòng học đang đầy đủ các bạn học, theo nhịp điệu Lưu Dũng giảng bài các bạn học ngồi dưới đều chăm chú nghe giảng, cô cẩn thận đánh giá các bạn học ngồi phía dưới bục giảng.

Chợt ánh mắt của cô dừng lại ở một thân ảnh mặc áo sơ mi trắng, ngay lập tức quyết định mà đi một đường xuống chỗ ngồi của hắn.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở bức màn che vừa vặn rơi trên mặt hắn, đó là một nhan sắc không hề bình thường, có chút lạnh nhạt. Đôi mắt màu nâu ấm áp nhưng con ngươi lại như vẽ ra một bóng ma, đặc biệt âm trầm. Áo đồng phục lại có vẻ rộng rãi, khiến cho người ta có một loại cảm giác khó tiếp cận.

Đang muốn cùng Chu Huệ Nhiên nói chuyện, nhưng cô ấy lại nhanh hơn cô một bước mà đi xuống. Hóa ra là thấy được Cảnh Vân ngồi ở cuối lớp.

Hai người cẩn thận trao đổi ánh mắt, lại không thể phát ra âm thanh nào liền không thể hiểu được ý của đối phương, ngoan ngoãn bắt đầu đứng nghe giảng bài.

Thật vất vả mới đến giờ tan học.

“Chân tớ đau quá, cảm giác như sắp gãy đến nơi.” Tống Vi đấm đấm chân.