Chương 2: Bắt chước động tác trên phim AV

Trên má trắng nõn của Tống Vi hiện rõ dấu nắm ngón tay đỏ ửng, cô cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cô không dám ở trước mặt Tống Hạ Đồng mà rơi nước mắt.

Cảnh Vân ngượng ngùng ngồi ở bên cạnh Tống Vi, giọng nói khàn khàn:

“Cậu không sao chứ?"

Tống Vi uất ức không nói thành lời, ủy khuất mà lau nước mắt, lại trừng mắt nhìn Cảnh Vân:

“Phiền chết! Còn không phải là do cái đồ ngu xuẩn nhà cậu sao!?”

Tống Vi nói xong lại cảm thấy có chút hơi quá đáng, trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng quạt quay phát ra tiếng phành phạch.

Trên gương mặt không nhìn thấy một chút dao động nào của Cảnh Vân, chỉ có giọng nói nghiêm túc của hắn vang lên:

“Cái đó… nước mũi cậu chảy xuống miệng rồi…”

Mặt Tống Vi càng đỏ hơn, cố gắng làm ra vẻ bình tĩnh nói:

“Đem sách vở ra, trước tiên thì làm bài tập về nhà đi, có gì không hiểu thì hỏi tớ.”

Cảnh Vân nhìn Tống Vi rồi cười nhẹ, động tác tìm sách vở quả thực có chút hơi thư thả.

“Cậu đang cười nhạo tớ à?”

“Không có không có, chỉ là thấy cậu hiện tại giống như một quả táo đỏ ửng, nhìn thật đáng yêu.”

Cảnh Vân ở trong lòng không nhịn được mà tưởng tượng ra cô là một quả táo đỏ ngọt ngào, thật sự muốn cắn một miếng.

Tống Vi trực tiếp ngơ người, cô biết Cảnh Vân chỉ thuận tiện mà trêu chọc. Trong lòng không biết là đang có cảm xúc gì, còn chưa chờ cô tìm ra đáp án thì giọng nói Cảnh Vân đã lôi cô về hiện thực.

“Đề này làm như thế nào?”

Tống Vi ngó sang nhìn đề, cảm xúc khó tả trong lòng cũng ngay lập tức biến mất mà thay vào đó là cảm giác bực tức vì đây là dạng bài đơn giản mà Cảnh Vân không làm được. Nhưng rồi bỏ ra sau đầu cảm xúc kì quái, cô bắt tay vào giảng bài cho hắn.

Khoảng cách hai người không tính là quá gần, lại giống như những người bạn xã giao gần gũi.

Mùa hè ban đêm độ ấm khá cao, Tống Vi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của Cảnh Vân ngay gần chóp mũi mình.

Tống Vi không nhịn được mà kéo giãn khoảng cách giữa hai người rồi nói:

“Quạt bật số bé quá, có chút nóng ha…”

Cảnh Vân trông có vẻ đang vô cùng nghiêm túc mà cố gắng giải đề, miệng lẩm bẩm, mày hơi nhíu lại, áo sơ mi trên người bị mồ hôi thấm ướt để lộ ra đường cong cơ thể mê người.

Ánh mắt Tống Vi lại tiếp tục di chuyển xuống bên dưới, bởi vì cậu ấy mặc một chiếc quần mỏng dễ vận động, lại lộ ra đường cong cơ bụng hơi phồng lên sau lớp áo.

Tống Vi nhanh chóng rời đi ánh mắt của mình, lại đặt tầm nhìn ở trên mặt Cảnh Vân.

Bởi vì đầu tháng Cảnh Vân đã bắt đầu tham gia huấn luyện bóng rổ vì vậy gương mặt lúc trước có đường nét khá phúng phính bây giờ lại gầy đi rồi, làn da cũng bị phơi đen. Nhìn từ bên này sang có thể thấy rõ một góc mặt góc cạnh, kết hợp cùng chiếc mũi cao thẳng tắp càng làm nổi bật lên vẻ đẹp tràn ngập sự quyến rũ của hắn.

Đột nhiên đúng lúc hai ánh mắt giao nhau, Tống Vi hơi xấu hổ mà sờ sờ ngòi bút:

“Cậu chảy thật nhiều mồ hôi.”

Cảnh Vân buông bút, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn thẳng vào Tống Vi.

Tống Vi bị nhìn chằm chằm quả thực là có chút không được tự nhiên cho lắm, tay cũng không biết nên đặt ở đâu không cẩn thận liền làm rơi bút xuống mặt đất.