Chương 1: Tống Vi bị đánh

Gió nhẹ nhàng thổi qua tiếng lá cây kêu xào xạc thổi tan đi khí nóng ban ngày còn đọng lại. Ngại một cái các ông bà lớn tuổi vây thành một vòng lớn ngồi ở bên dưới gốc cây đã có sự tích nhiều năm tuổi, hoặc là tốp 5 tốp 3 mà vây quanh các sân nhỏ đi bộ.

Mà lúc này trong phòng Tống Vi lại là một bộ dáng kiên cường bất khuất, đôi mắt còn đọng ánh nước, má trái ửng đỏ tỏ rõ cô vừa mới bị đánh một bạt tai.

Nhưng cô còn cố gắng chịu đựng cảm xúc muốn bùng nổ mà cùng Cảnh Vân học bổ túc.

Năm 3 cao trung học tập cũng đều trở nên bận rộn hơn trông thấy, Tống Vi còn tự mình giảm đi thời gian vui chơi mà cùng Cảnh Vân học phụ đạo, cô vốn là không đồng ý, nhưng không có biện pháp nào, ai nói ba của Cảnh Vân lại là sếp của ba cô cơ chứ.

Tống Vi lớn lên cùng với ba mẹ, một nhà ba người họ là nương tựa lẫn nhau mà sống. Gia đình Cảnh Vân lại ở ngay bên cạnh gia đình họ, điều kiện sống của họ lại hơn gia đình cô rất nhiều.

Bọn họ đều là học cùng nhau từ khi còn học mẫu giáo, tuy rằng lớn lên có khác ban nhưng quan hệ hai nhà tự nhiên đều là thân thiết. Tống Vi thành tích rất tốt, trái ngược lại, thành tích Cảnh Vân tương đối kém. Lần này họp bàn gia đình, mẹ Cảnh Vân là Tô Vinh liền oán giận mà than thở với mẹ Tống Vi là Tống Hạ Đồng rằng liệu có thể nào để Tống Vi giúp Cảnh Vân học bù sau giờ không?

Tô Vinh lại dường như đùa giỡn mà nói Tống Vi ở nhà giúp Cảnh Vân học bù, tự nhiên lại là một hòn đá trúng mấy con chim.

Tống Hạ Đồng không giỏi từ chối lắm, nói là làm liền nói Cảnh Vân mỗi ngày đều ghé nhà mình, vừa vặn hôm nay là thứ 6. Trực tiếp hôm nay liền bắt đầu qua nhà mình để học bù. Hai người mẹ đều đã quyết định như vậy, không còn quan tâm ý kiến của con cái mình.

Sau khi tan học về nhà Tống Vi liền nghe thấy tin tức này, không thể nghi ngờ nó như là một tin tức kinh thiên động địa, sét đánh ngang tai đối với cô.

Cô hướng Tống Hạ Đồng mà hét lên:

“Con cùng với Cảnh Vân đều là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng dựa vào cái gì mà con phải hy sinh từ bỏ thời gian nghỉ ngơi của mình mà giúp hắn học bù!?"

Tống Hạ Đồng giọng nói càng lúc càng cao:

“Mày không muốn cũng phải làm!”

Gương mặt trắng nõn của Tống Vi lúc này đã tức đến mức đỏ bừng:

“Mẹ chính là đồ nịnh nọt, không cần biết cái gì cũng đều nhận làm giúp vợ sếp của ba. Thật ghê tởm!”

Tống Hạ Đồng nóng nảy, liền vung tay một cái. Một vết bạt tai đỏ bừng xuất hiện trên mặt Tống Vi.

Tống Vi quay đầu ôm lấy mặt, hốc mắt bắt đầu rưng rưng nước mắt, quay đầu một đường chạy thẳng về phòng.

“Phanh!” Một tiếng, Tống Vi xoay người liền khóa trái nhốt chính mình ở bên trong phòng.

Tống Hạ Đồng bên ngoài dùng sức đập cửa:

“Mày hiện tại có phải là coi trời bằng vung rồi không!? Mau mở cửa nhanh lên!”

Tống Vi không dám hành động quá phận, cô nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt, mở cửa ra, nghênh đón cô là một trận chửi như tát nước vào mặt.

Chợt một tiếng gõ cửa vang lên đánh gãy trận dạy dỗ của Tống Hạ Đồng với con gái mình. Cảnh Vân tới. Bà mỉm cười mà đưa Cảnh Vân lên tới phòng Tống Vi rồi nói:

“Hai đứa học trước đi, cô đi ra ngoài một chút.”