Chương 9:

Đúng cái rắm ấy.

Cậu để ý.

Tần Lộ Diên bổ sung một câu: "Tôi đã nói với trở lý đêm nay sẽ ở lại đây, không cần tới đón."

Giản Thất Nam: "...”

Phía cuối hành lang quán bar có phòng cho người ở, Giản Thất Nam đôi khi tan ca hơi muộn sẽ nằm nghỉ ở đây luôn.

Phòng không lớn, cũng không có vách ngăn, phòng khách và phòng ngủ liền nhau, có chút chật chội, vật dụng cũng chỉ có một cái giường và ghế sofa.

Tần Lộ Diên đứng ở cửa vài giây.

Ngắm nhìn không gian nhỏ một cách cẩn thận.

Đây là lần đầu tiên trong sáu năm hắn được nhìn thoáng qua cuộc sống của Giản Thất Nam.

Giản Thất Nam lấy thuốc dạ dày trong ngăn kéo ra, đặt cốc nước trên bàn: "Uống thuốc đi."

Tần Lộ Diên nhìn chằm chằm hai viên thuốc, bất giác cau mày: "Cậu có vấn đề về dạ dày à?"

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi biết anh có bệnh dạ dày à?"

Giản Thất Nam nhặt chiếc gối trên thảm ném lên giường, cậu chỉ vào chiếc sofa: “Sofa còn mới, anh có thể nằm ở đó."

Tần Lộ Diên cầm lấy thuốc, ánh mắt chuyển từ sofa sang giường lớn.

Giản Thất Nam im lặng một lát rồi nói: "Tôi ngủ trên giường rồi, ga giường vẫn chưa thay, anh…"

Lời còn chưa dứt, Tần Lộ Diên đã đi thẳng đến giường lớn bắt đầu cởi nút áo.

Giản Thất Nam sửng sốt: "Anh đang làm gì vậy?"

Tần Lộ Diên đã cởi xong áo sơ mi của mình, ném lên giường, liếc nhìn cậu: "Tôi muốn đi tắm."

Giản Thất Nam: "..."

Người này khi mặc quần áo thì dáng người mảnh khảnh, không ngờ khi cởi ra vẫn có cơ bắp. Đường vai và lưng eo đều săn chắc mịn màng, giống kiểu người tập thể dục thường xuyên.

Giản Thất Nam khẽ dời tầm mắt: "Phòng tôi rất đơn giản, không có nhiều đồ, sữa tắm, dầu gội, khăn tắm tôi đều đã dùng qua, không có cái mới.”

Tần Lộ Diên vẫn rất thản nhiên đi vào phòng tắm: "Tôi dùng đồ của cậu."

Đúng là một đại minh tinh không để ý gì cả.

Tần Lộ Diên đi đến cửa, nhìn Giản Thất Nam hai giây, giơ lòng bàn tay phải ra: "Tay tôi bị bỏng, giúp tôi điều chỉnh nhiệt độ nước ấm đi.”

Giản Thất Nam mím môi đi tới: “Anh được lắm, tôi phục anh luôn.”

Sau khi điều chỉnh nhiệt độ nước và chuẩn bị vòi sen cho hắn xong thì cậu lập tức rời đi, phía sau lại truyền đến một giọng nói chậm rãi:

"Tốt nhất cậu nên ở lại đây, nếu như tắm xong đi ra mà không thấy cậu, tôi sẽ phá nát căn phòng này."

"?"

Giản Thất Nam thề 800 năm nay cậu chưa bao giờ gặp người đàn ông tàn nhẫn vô lý như này. Cậu trừng mắt hung dữ nhìn lại, trong phòng tắm đã vang lên tiếng xả nước.

Nhưng mà cái tên Tần Lộ Diên này thực sự rất quen thuộc, hình như cậu đã nghe ở đâu đó rồi thì phải.

Mặt Giản Thất Nam tối sầm lại ngồi trên sofa tra Baidu.

Sau khi có thể nhìn thấy, cậu mới bắt đầu học chữ Hán được hơn một năm nên không biết là "Tần" nào, liên tục tra chữ "Tần" vào thanh tìm kiếm, cuối cùng trên khung đề xuất hiện ra …

[Tần Lộ Diên.]

[Bộ phim mới phát hành của Tần Lộ Diên "Cứu viện biển sâu 2"]

[Cảnh quay trực tiếp của Tần Lộ Diên tại sân bay Liên Thành]

[Tần Lộ Diên giành giải nhất…]

Giản Thất Nam bấm vào xem từng cái một, càng xem cậu càng cảm thấy lạ, chính là cái tên mà Mạnh Đinh không ngừng niệm thầm trong tai trước khi rời đi.

Tới quán bar thì hạng người nào cũng có, đôi lúc cũng sẽ có ngôi sao nghệ sĩ, nhưng người nổi tiếng như Tần Lộ Diên thì là lần đầu cậu thấy.

Giản Thất Nam im lặng rút lại câu chửi thầm Tần Lộ Diên không nổi tiếng trước đó.

Lúc này, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.

Không ngờ Tần Lộ Diên lại tắm xong nhanh vậy, Giản Thất Nam hoảng sợ tắt trang tìm kiếm, theo bản năng quay đầu qua, thấy Tần Lộ Diên để đầu tóc ướt nhẹp đi tới, ngực và bụng vẫn còn bọt nước, nửa người dưới quấn khăn tắm.

Quan trọng đây còn là khăn tắm của Giản Thất Nam.

Giản Thất Nam cắn răng lạnh lùng nói: "Anh không có quần áo ư?"

Tần Lộ Diên hờ hững liếc cậu một cái, từ bên này đi tới: "Quần áo bẩn tôi không mặc lại lần hai."

Giản Thất Nam theo bản năng dịch sang một chút.

Tần Lộ Diên càng ngày càng gần, cậu có thể ngửi được mùi sữa tắm quen thuộc, theo phản xạ đứng dậy, Tần Lộ Diên đột nhiên bắt lấy tay cậu:

"Anh định làm gì?"

Hắn kéo mạnh làm cho cổ áo sơ mi rộng thùng thình của Giản Thất Nam bị kéo ra, lộ một phần xương đòn và làn da trắng nõn, cậu nhìn Tần Lộ Diên bằng ánh mắt đầy cảnh giác và phản kháng.

Tần Lộ Diên liếc cậu một cái, đôi mắt tối sầm, lý trí mong manh sụp đổ, hắn muốn tóm lấy Giản Thất Nam nhốt thật chặt, để người này ngoan ngoãn như trước, ở trong lòng hắn đỏ mặt rơi lệ, tùy ý cho hắn muốn làm gì cũng được.

Hắn gần như phát điên khi nghĩ về Giản Thất Nam.

Người này vẫn liên tục né tránh, cảnh giác nhìn hắn.

Giản Thất Nam hất tay hắn ra, tức giận nói: “Ăn một đấm còn chưa đủ sao?"

Tần Lộ Diên im lặng đứng đó mấy giây, cuối cùng quay người cầm máy sấy tóc trên bàn: "Tôi có thể làm gì đây? Hôn cậu lần nữa?"

Giản Thất Nam: "..."

Tần Lộ Diên hờ hững nói: "Chỉ có thể phạm sai lầm một lần thôi, đúng không?"

Giản Thất Nam đứng sang một bên, thấy khóe miệng Tần Lộ Diên hạ xuống: "Còn ông chủ Giản thì sao, cậu đã từng làm sai chuyện gì chưa, đã xin lỗi người đó chưa?"