Chương 8:

Tần Lộ Diên xoa xoa vết máu ở khóe miệng, không nói lời nào.

Giản Thất Nam không còn cách nào khác, đành phải mở cửa đi ra ngoài, quay đầu lại dặn dò hắn: "Anh ở đây đợi, đừng đi đâu hết."

Giản Thất Nam vừa rời khỏi nhà vệ sinh, Tần Lộ Diên đã chậm rì rì đứng thẳng dậy, móc di động ra.

Giọng nói của trợ lý Tiểu Dương truyền tới:

"Anh Diên!"

"Có người biết tôi đang ở quán bar, dẫn những người khác rời đi để phân tán sự chú ý của bọn paparazzi."

"Hả?" Trợ lý Tiểu Dương hoảng sợ: "Vậy anh phải làm sao bây giờ?"

"Tôi có cách. Lúc trở về mua cho tôi thẻ năm của quán bar này."

"Thẻ, thẻ năm? Được, trở về tôi sẽ lập tức làm, anh Diên thật là rất có lòng."

Giản Thất Nam ở hành lang nói phục vụ lên phòng riêng tầng hai gọi người xuống đón người, còn mình thì lại quay về phòng vệ sinh khi nãy, Tần Lộ Diên đã từ trong phòng ra ngoài.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây.

Giản Thất Nam đen mặt rời tầm mắt đi, Tần Lộ Diên nói: "Vừa rồi thực sự xin lỗi, tôi uống nhiều quá."

Giản Thất Nam lạnh giọng: "Anh không muốn chết thì đừng có nói chuyện này ra ngoài."

Tần Lộ Diên “Ừ" một tiếng, nhẹ giọng hỏi:

"Đau sao?"

Giản Thất Nam quay người đi lười phản ứng đến hắn.

Cậu liếʍ môi, cảm thấy môi và lưỡi đều có chút đau, đi đến trước gương, phát hiện môi dưới đã bị cắn nát.

Đúng là xui đủ tám kiếp, thế mà cận lại bị một con sâu rượu cưỡng hôn, thật sự quá mất mặt, khó có thể mở miệng.

Tần Lộ Diên đưa khăn giấy: "Tôi có thể bồi thường."

"Đừng." Giản Thất Nam không muốn dây dưa quan hệ với hắn nữa: “Tôi coi như mình bị chó gặm là được."

Giản Thất Nam nhìn Tần Lộ Diên, phát hiện khóe miệng người này đã sưng lên, cậu đỡ bực hơn trước: "Anh động tay trước, đừng hy vọng tôi sẽ bồi thường."

Tần Lộ Diên “Ừ" một tiếng: “Là tôi sai."

Tần Lộ Diên xoa xoa khóe miệng: "Nhưng ông chủ Giản mở quán lớn như vậy, sẽ không thiếu chút tiền đó nhỉ?"

"Không phải việc của anh."

Thật ra cái quán này không phải của Giản Thất Nam, cậu cũng không có nhiều kinh tế lắm, cậu chỉ là ông chủ trên danh nghĩa mà thôi, với tính tình này của cậu mà thật sự mở quán làm ăn thì chỉ có đóng cửa.

Tần Lộ Diên dùng ngón tay cọ xát vết thương ở khóe miệng, khiến hắn cảm nhận được đau rát.

Hắn không hứng thú với quán bar, hắn chỉ muốn biết xem mấy năm nay Giản Thất Nam sống có ổn không, nhưng người này lại không cho hắn cơ hội.

Hai phút sau.

Người phục vụ mở cửa bước vào, thấy là Tần Lộ Diên thì sửng sốt: "Tần…Tần Lộ Diên?"

Tần cái gì?

Tần Lộ Diên?

Người phục vụ nhanh chóng tỉnh táo, lắp bắp nói:

"Ông chủ, ông chủ, khách trong phòng đã rời đi rồi, không có ai cả."

"Không còn ai à?"

Giản Thất Nam đứng thẳng dậy, mới vài phút mà đã rời đi rồi? Còn để lại một đại minh tinh ở đây?

Cậu quay đầu lại: "Bạn của anh làm sao vậy?"

Tần Lộ Diên mở di động ra, chầm chậm nói:

"Trợ lý bảo bên ngoài có paparazzi nên nhắc tôi đừng ra ngoài, có phòng nghỉ không, tôi muốn nghỉ ngơi."

Giản Thất Nam còn chưa kịp nói gì thì người phục vụ bên cạnh đã gật đầu như gà mổ thóc: "Có, nhưng đó là phòng của ông chủ, nếu là ông chủ hẳn sẽ không để ý đâu, đúng không ông chủ?"

Đúng cái rắm ấy.

Cậu để ý.

Tần Lộ Diên bổ sung một câu: "Tôi đã nói với trở lý đêm nay sẽ ở lại đây, không cần tới đón."

Giản Thất Nam: "...”