Chương 3:

Hứa Hiến mỉm cười rồi quay người đi.

Một lúc sau, cửa phòng bao được mở ra.

Ngoài cửa vang lên giọng nói: "Rượu có vấn đề gì à?"

Giọng nói này lạnh lùng mang theo ý mất kiên nhẫn khiến cho mọi người chú ý nhìn sang.

Chàng trai trước mặt dáng người không quá cao, mảnh khảnh, mặc trên người áo phông trắng rộng thùng thình phối cùng với quần jean cơ bản. Nhưng bắt mắt nhất vẫn chính là mái tóc bạch kim, phần tóc từ sau tai còn được gẩy light xanh nhạt.

Đầu tóc xoã tung gần như che mất nửa đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn, mí mắt hẹp dài mang vẻ uể oải hơi rủ xuống, thoạt nhìn trông xinh đẹp hệt một tinh linh hoang dã, môi cậu ta hơi mím thành một đường thẳng, bộ dáng thờ ơ nhìn sang bên này.

Quả nhiên cậu ta lớn lên rất đẹp, được trả đến 258 vạn. Nhưng nhìn cậu ta không giống như đến phục vụ mà là để gây rắc rối thì đúng hơn.

Hứa Hiến cười cười trêu chọc:

"Ông chủ Giản, rượu của cậu pha hôm nay vị có hơi không ổn."

Một chữ "Giản" này khiến cho Tần Lộ Diên phản xạ có điều kiện mở mắt ra. Hắn nhìn về phía cửa, chạm mắt với cậu. Bốn mắt giao nhau, Tần Lộ Diên sửng sốt vài giây, cả người hoàn toàn cứng đờ.

Ánh sáng trong phòng bao mông lung mờ ảo, sáng tối lập loè.

Tầm mắt Giản Thất Nam chỉ dừng lại chỗ gắn trong một cái chớp mắt.

Cậu bước tới cầm ly rượu lên và ngửi thử:

"Mỗi ly rượu đều có công thức phối và dung tích cố định, cho dù thay người pha chế khác thì vẫn vậy. Cho hỏi rượu này có vấn đề gì?"

Hứa Hiến tặc lưỡi:

"Ồ, vậy chắc là do hôm nay tôi không có tâm trạng uống rượu. Thế ông chủ Giản có nể mặt uống với chúng tôi một ly không?"

Giản Thất Nam: "..."

Quả nhiên không có việc gì mà kiếm chuyện. Cậu đặt ly rượu xuống, nhàn nhạt nói:

"Tôi hết ca, sẽ có người khác lên thay."

“Đừng nha ông chủ Giản, chúng tôi khó khăn lắm mới có một chuyến đến đây. Coi như nể mặt chúng tôi đi." Hứa Hiến chỉ chỉ sang người bên cạnh:

"Lại nói cậu nhìn xem ai đây, người khác muốn gặp còn không gặp được đâu đấy. Không nể mặt một chút ư?"

Giản Thất Nam lần thứ hai nhìn về phía người đàn ông ngồi ở trung tâm kia.

Rất đẹp trai, so sánh với những người khác, dáng vẻ có lẽ thực sự là người nổi tiếng, nhưng mà cậu thực sự không biết hắn.

Ngón tay Tần Lộ Diên ở trên đầu gối hơi cuộn tròn lại, đầu ngón tay trắng nõn khẽ phát run. Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay chậm rãi cháy tới cuối, thẳng đến khi tàn thuốc rơi xuống chạm vào da thịt, Tần Lộ Diên mới cau mày bóp nát tàn thuốc ở trong lòng bàn tay.

“Ối…! Trời đất ơi, anh Diên, có sao không?"

Mọi người xung quanh chứng kiến cảnh này đều không khỏi bị dọa sợ.

Giản Thất Nam nhíu mày.

Người đàn ông kia ngồi trong bóng tối, có thể do màu sắc của ánh đèn mà đôi mắt hắn lộ ra màu đỏ tươi kỳ dị, điếu thuốc trên tay cũng bị bóp tắt.

Vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn như một tác phẩm được điêu khắc bằng băng, phảng phất như thể hắn không hề cảm nhận được một chút đau đớn.

Giản Thất Nam đã từng gặp rất nhiều khách hàng khi say rượu có hành động kỳ lạ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy có người say rượu còn tự làm tổn thương chính mình.

Cả đám người đều hoảng loạn, luống cuống tay chân, Giản Thất Nam tiến đến nhanh chóng nắm lấy bàn tay của hắn, cầm nước đá bên cạnh đổ vào tay, khói lạnh tan ra trên đầu ngón tay, từng giọt nước tí tách nhỏ xuống đất.

Hứa Hiến sửng sốt: "Làm như vậy được không?"

Giản Thất Nam mặt không cảm xúc tiếp tục đổ nước: "Nước đá chỉ có tác dụng tạm thời, tí nữa bị phồng rộp thì phải bôi thuốc."

Trợ lý Tiểu Dương lo lắng nói: "Thuốc gì? Tìm ở đâu bây giờ? Anh đẹp trai này, chỗ này có thuốc dự phòng không?"

"Đúng đúng đúng, trong quán cậu hẳn là có đi? Bàn tay này của anh ấy rất quý giá."

Biết quý giá mà còn làm bậy.

Giản Thất Nam đứng lên:

"Chờ."

Nhưng giây tiếp theo, bàn tay cậu bỗng bị người kia túm chặt.