Chương 2:

Một giờ ba mươi sáng.

Giản Thất Nam giao lại quầy bar cho một bartender khác.

Cậu đến phòng nghỉ định hút điếu thuốc thì một nhân viên phục vụ vội vàng hốt hoảng chạy vào:

"Ông chủ, khách hàng ghế VIP toàn mấy tay khó chiều, chê rượu của chúng ta pha chế không ngon. Trong đấy còn có người nổi tiếng nhưng bọn họ không cho chúng tôi vào. Anh có thể đi xem được không?"

Giản Thất Nam cau mày, ngón tay thon dài trắng trẻo vẫn đang kẹp điếu thuốc chậm rãi hút một hơi. Một lúc sau cậu mới không nhanh không chậm dập tàn thuốc, thong thả đứng dậy khỏi ghế sofa.



Phòng riêng trên tầng hai.

Ánh đèn chiếu mờ ảo, giai điệu của loại nhạc rock n roll vang lên trong không gian, tiếng ly rượu chạm vào nhau tạo nên âm vang thanh thuý.

Hứa Hiến nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cười nói:

"Anh Diên thấy sao? Đây là quán bar nổi tiếng nhất ở Liên Thành, đông người, náo nhiệt nhưng ẩn nấp cũng rất kỹ. Tôi biết anh không thích mấy chỗ chơi trội quá nên mới cố ý chọn chỗ này, được chứ?"

Tần Lộ Diên mặc một thân áo sơ mi đen phối cùng quần tây, lười biếng dựa lưng vào sofa. Dáng người hắn thon dài, ngũ quan sắc sảo, một đôi mắt hẹp dài chứa đựng sự từng trải. Làm cho người ta cảm thấy thực lạnh nhạt nhưng lại vô thức bị thu hút. Đây tuyệt đối là gương mặt đẹp đến kinh diễm.

Khói lạnh phiêu tán quanh thân ly thuỷ tinh, quanh quẩn giữa những ngón tay thon dài, xương cổ tay trắng lạnh lẽo dưới ánh sáng như được điêu khắc một cách sắc bén. Hắn đặt ly xuống rồi thuận tay châm một điếu thuốc, vẻ mặt không chút thay đổi.

Hứa Hiến lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tần Lộ Diên là diễn viên mới nổi trong hai năm gần đây, mà quan trọng nhất, hắn là thái tử gia của tập đoàn Điện ảnh và truyền hình Tứ Xuyên.

Lần này hắn cùng với đoàn đội của mình đến Liên Thành để tham gia hoạt động tuyên truyền cho một bộ phim điện ảnh. Với tư cách là người chủ trì tiếp đãi, mấy ngày nay Hứa Hiến đã rất lo lắng. Bởi lẽ Tần Lộ Diên là người nổi tiếng vô cùng khó hầu hạ.

Cũng không phải là tính tình anh ta không tốt, chỉ là người này khi làm việc thường lạnh lùng lại kiệm lời, cảm giác xa cách rất mạnh. Cũng không phải loại người có thể tụ tập cùng một đám người khác.

Sau khi uống vài ly rượu, mọi người đã bắt đầu trò chuyện.

"Rượu trong quán này uống đều rất ngon, không khí cũng tuyệt vời nữa, tôi không hề nói quá luôn bởi một nửa người đẹp trong thành phố này đều ở đây. Hơn nữa, chàng bartender ở quầy pha chế kia cũng rất đẹp trai, người ta còn là đầu bảng của quán, tôi là đàn ông mà đi qua còn không nhịn được nhìn thêm vài lần."

"Người nào cơ? Sao ban nãy tôi lại không thấy."

"Bọn tôi đi vào bằng cửa sau đúng lúc nhìn thấy cậu ta đang ở quầy bar."

Hứa Hiến nhìn về phía Tần Lộ Diên đang nhắm mắt ở một bên, dò hỏi:

"Nhân tiện, các anh thường thích kiểu như thế nào? Tôi xuống lầu gọi vài người lên tiếp chúng ta."

Lời này của cậu ta chính là đang dò ý của Tần Lộ Diên nhưng hiển nhiên Hứa Hiến không dám nói thẳng.

Thời buổi này có diễn viên nào lại không có dính dáng đến chuyện hoa nguyệt, đặc biệt là Tần Lộ Diên loại người xây dựng hình tượng thanh lãnh cấm dục trên màn ảnh. Mấy năm nay đều không đào được một chút đề tài nào về chuyện tình cảm cá nhân, không dính một tin đồn nào với các nữ diễn viên nổi tiếng. Loại thiết lập hình tượng trên mạng càng đứng đắn như vậy hơn phân nửa là lén lút chơi sau lưng.

Nhưng điều cậu ta không ngờ là Tần Lộ Diên một chút phản ứng cũng không có.

Những người khác thì đặc biệt hăng hái:

"Còn có loại phục vụ đặc biệt này? Được, nãy cậu nói có nhân viên pha chế rất đẹp, gọi lên cho chúng tôi xem thử đi."

"Tôi đi gọi, nhưng không biết anh còn có đam mê này đấy dù gì anh cũng là nam."

"Nam nữ quan trọng gì, cậu ta đẹp là được"

"Được rồi, đợi tôi chút."

Hứa Hiến mỉm cười rồi quay người đi.