Edit: Hà Trang
Beta: Shuang
—
Rạng sáng một giờ.
Quán bar Twilight chìm trong ánh đèn mập mờ.
Sân khấu trung tâm là đủ loại ánh đèn đỏ xanh hồng tím, màn hình LED sáng choang. Trên sàn nhảy, những chàng trai cô gái lắc lư thân thể theo điệu nhạc.
Quản lý Mạnh Đinh còn đang ngồi trên ghế dài nói chuyện cùng mấy cô nàng xinh đẹp.
Cậu ta mặc một thân đồ đen, trên tai và cổ đều đeo đầy thứ trang sức mang đậm phong cách trào lưu bây giờ, cười rộ lên trông khá là phóng đãng:
"Cô nói ông chủ của chúng tôi? Anh ấy không có đối tượng, nhưng mà nếu có, thì với vẻ ngoài này của anh ấy, người đó sẽ yên tâm để cho anh ấy làm đầu bảng ở một nơi như thế này sao? Còn không phải sợ rằng bị các cô ăn tươi nuốt sống?”
Cô gái ở bên cạnh bị cậu ta chọc cười đến phụt một tiếng: "Nhiều lời, tóm lại có thể xin wechat không?"
Mạnh Đinh khó xử: "Các cô nếu nhìn trúng ai khác, chỉ một câu này tôi đương nhiên có thể đáp ứng. Nhưng ông chủ của chúng tôi thật sự không được, anh ấy cọc, ai cũng không thêm."
Cô nàng xinh đẹp kia nhìn chằm chằm người phục vụ quầy bar, ánh mắt không thèm che dấu ái muội:
“Đúng là nhìn rất hung dữ nhưng tôi lại thích kiểu người như vậy. Tôi đến đây cũng được vài lần mà anh ta còn chưa từng liếc mắt nhìn tôi một cái."
Cô gái ngồi bên cạnh cũng cười hùa theo: "Này, tôi thấy trên người anh ta có một loại khí chất rất đặc biệt, chậc chậc, nói thế nào nhỉ…Đúng rồi, chính là cái loại kiêu ngạo, hờ hững, có xu hướng phớt lờ người lạ."
"Trông anh ta cũng khá trẻ, năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì sau Trung thu chỉ mới 25 tuổi."
…
Sau khi bồi mấy người đẹp uống nốt ly rượu cuối, Mạnh Đinh xách chiếc áo khoác Punk của mình đi qua sàn nhảy đến quầy bar.
"Ông chủ."
Mạnh Đinh hất hất cằm về phía chỗ ngồi ban nãy, tặc lưỡi một tiếng:
"Bên kia có vài cô gái xinh đẹp để mắt tới anh nếu có thời gian thì ra chào hỏi tí nhé."
Giản Thất Nam mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình đang cúi đầu pha chế, hắn rót rượu Whisky, nước cốt chanh, siro, tiếp đến cho lòng trắng trứng vào bình rồi lắc với vài viên đá. Sau đó cậu lọc vào ly cocktail và đẩy ly đến cho khách hàng.
Giản Thất Nam chẳng buồn ngẩng đầu lên, nói: "Cậu muốn tôi chào hỏi như thế nào?"
Mạnh Đinh lập tức cười giả lả nói: "Đùa thôi đùa thôi, em nào dám. Với cả boss à, tối nay khách ngồi vị trí VIP của chúng ta là người nổi tiếng, phiền anh ra tiếp đón một chút."
Phòng VIP chính là vị trí tốt nhất trong quán, ai ra giá cao thì được ngồi. Chính là, ai ngồi được ghế VIP hôm đó chính là khách hàng có quyền lợi cao nhất. Mọi yêu cầu đều sẽ được đáp ứng.
"Ai"
"Em cũng không được xem nên không biết. Tối nay em có hẹn với bạn gái đi xem phim nên em đi trước đây."
Giản Thất Nam đến bồn rửa tay sạch sẽ:
"Cút đi."
"Được rồi." Mạnh Đinh xoay người rời đi sau đó lại quay lại vuốt vuốt mái tóc của mình.
“Ông chủ, anh nhìn em xem, đẹp trai không?"
"Đẹp trai."
"Anh còn chưa thèm liếc nhìn một cái. Thế anh nghĩ giữa em và Tần Lộ Diên ai đẹp trai hơn?"
"Tần Lộ Diên là ai?"
Mạnh Đinh sửng sốt, trả lời trong khϊếp sợ:
"Không phải chứ boss, Tần Lộ Diên đó! Là đại minh tinh. Bạn gái của em cực kỳ thích anh ấy, tối nay bọn em định đi xem là phim điện ảnh do anh ấy đóng chính."
"Tôi không lên mạng."
Mạnh Đinh cạn lời hai giây.
Cũng đúng, dù sao thì trước kia Giản Thất Nam vẫn luôn là người mù, chỉ mới phẫu thuật giác mạc vào năm ngoái, nên tốc độ cập nhật thông tin của anh ấy mới đến 2G cũng là bình thường.
Cậu ta mang theo cổ vũ, ra sức gật đầu với Giản Thất Nam: "Cố lên boss, sau này anh sẽ thích nghi việc lướt mạng xã hội thôi. Mà khoan, ở trong mắt bạn gái thì em chắc chắn không thể sánh ngang với Tần Lộ Diên được. Aiss vậy kiểu tóc như này có ổn không đây?"
Giản Thất Nam thu dọn chiếc ly trước mặt: "Sự tự tin của cậu không liên quan gì đến vẻ bề ngoài của cậu cả, có đi hay không, còn không đi thì ở lại trông quán."
"...Em đi, em đi liền đây."