Chương 15.2: Phòng ngủ 404

Hạ Tuyết Nặc bình phục hô hấp, ngước mắt mỉm cười: "Đúng vậy, chào buổi sáng mọi người."

Mấy bạn học hình như càng sợ hãi.

Bước nhanh chạy tới trước phòng 404, Hạ Tuyết Nặc dùng sức gõ cửa vài cái mới nhớ mình có chìa khóa.

Đang lấy chìa khóa ra, lại nghe thấy một tiếng yếu ớt - -

"Lão đại?"

Hạ Tuyết Nặc quay đầu lại, thấy chỗ rẽ hành lang có một cái đầu lộ ra.

Búp bê hẳn là vừa mới lên tầng, có chút thở hồng hộc, sau khi nhìn thấy Hạ Tuyết Nặc thì hơi sững sờ sau đó mắt lập tức sáng lên, giương cánh tay hưng phấn nhào về phía Hạ Tuyết Nặc.

"Ai, dừng!" Hạ Tuyết Nặc kịp thời ra tay, ngăn cô ấy lại.

Búp bê lập tức lộ vẻ ai oán.

"Lão đại, sao cậu lại làm như vậy chứ? Mình còn cho là cậu --" Oa Oa kịp nhận ra mình sắp phạm vào kiêng kị, cuống quít vừa dậm chân vừa "Phi phi phi".

"Không phải cậu, là mình. Mình cho rằng mình sẽ không gặp được cậu nữa!" Oa Oa giống như cực kỳ ủy khuất mà gào khóc.

Da đầu Hạ Tuyết Nặc tê dại, không biết nói gì, đành phải đẩy nhanh tốc độ móc chìa khóa mở cửa, tránh cho đỡ mất mặt với người ở bên ngoài.

Thì ra, khi Hạ Tuyết Nặc đẩy cô ấy ra khỏi cửa, búp bê liền gặp được A Mặc đã đánh lạc hướng được quái vật, trở về chờ các cô. Không biết có phải là "bọn họ" cố ý hay không, búp bê đang muốn cầu cứu, lại chợt nghe thấy loa phóng thanh thông báo đóng cửa tắt đèn.

Sau ba lần nhắc nhở, búp bê đáng thương đã dùng chăn đắp từ đầu đến chân đi trong đêm tối không tắt đèn, hai mặt nhìn nhau với vô số quỷ, bị các loại quỷ quái phát rồ đuổi theo một đường, suýt chút nữa đã có tiếp xúc thân mật.

"Cậu có biết đám đuổi theo sau tớ biếи ŧɦái ra sao không? Đuổi theo phía sau mình như ong vỡ tổ chỉ để hỏi một vấn đề, lúc ấy mình đều bị dọa đến choáng váng, nào còn nhớ rõ cái gì mà abcdefg chứ, may mắn có A Mặc ở đây, nếu không mình sẽ không thể gặp được lão đại nữa rồi -- huhuhu --"

Không biết vì sao, rõ ràng hình ảnh rất khủng bố, nhưng nghe búp bê miêu tả, Hạ Tuyết Nặc chỉ muốn cười.

Một đám quỷ đuổi theo một người, còn xì xì không ngừng hỏi từ vựng tiếng Anh gì gì đó - -

Nhưng cô cắn răng nhịn xuống, còn vỗ vỗ vai búp bê như an ủi.

Vì thế, búp bê càng oan khuất, khóc lóc kể lể với Hạ Tuyết Nặc là cô ấy chạy mất giày không tính, còn làm mất cả chìa khóa, không vào nổi ký túc xá, cuối cùng chỉ có thể ở cùng A Mặc.

Hạ Tuyết Nặc bình tĩnh nhìn lướt qua vết thương đã băng bó hoàn hảo trên tay và cánh tay cô ấy.

"Cái này là A Mặc giúp mình, nhà cậu ấy ba đời làm bá sĩ, rất nổi tiếng ở chỗ chúng mình." Giọng búp bê không khỏi đắc ý.

"A - - " Hạ Tuyết Nặc ngồi ở trên giường, ý vị thâm trường kéo dài giọng.

"Cũng chính là vì không có bông y tế, chỉ có thể xé chăn làm băng vải, nếu không sẽ còn đẹp hơn."

"Như vậy sao - -"

Thì ra là sợ mình nghi ngờ kỹ thuật băng bó của A Mặc. Hạ Tuyết Nặc bĩu môi, ánh mắt chế nhạo, thuận tay ném i - ốt qua.

Cùng lúc đó, cô cũng không lộ ra vẻ gì mà vén ống quần lên, để lộ ra chân trần rõ ràng đã được băng bó bên trong.

Ai mà không có người băng bó vết thương cho chứ, thật sự là.

"Đúng rồi, sau đó cậu chạy trốn ra ngoài kiểu gì vậy? Cả đêm qua cậu ở nơi nào vậy?" Oa Oa mở to hai mắt, vẻ mặt tò mò.

"Chuyện đó --" Hạ Tuyết Nặc bỗng nhiên có chút thẹn thùng, nhưng lại không muốn lừa gạt búp bê. Cô khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, hắng giọng: "Chuyện đó, hôm nay thời tiết không tệ ha, hôm qua cậu ngủ ngon không?"

Búp bê:...

Cô ấy nghiêng đầu nhìn thoáng qua bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ.

Búp bê:???

Cũng may tim búp bê lớn, lại có thể để cho Hạ Tuyết Nặc cực kỳ gượng gạo chuyển đề tài mà không có chút hoài nghi nào.

Hạ Tuyết Nặc nhanh chóng ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: "Mình muốn biết Từ Vi, cũng chính là chủ nhân trước đó của cái giường này biến mất như thế nào, cậu có thể nói cho mình biết tường tận được không?"

Oa Oa gãi gãi đầu, hai tay chống cằm, liếc mắt nhìn lên bắt đầu cố gắng nhớ lại.

Theo như búp bê nhớ lại, Từ Vi hẳn là người có thời gian sống sót dài nhất ở thế giới này, trước Vương Tĩnh Di. Cô ấy không kéo bè kết đảng giống Vương Tĩnh Di, thế lực rất lớn, nhưng cũng là có một đám tiểu đồng bọn trong bí mật.

"Nói thực thì mình và cậu ấy tuyệt không quen, mình cũng là về sau mới được nghe kể, bọn họ âm thầm thăm dò làm sao để rời đi. Sau đó, đám tiểu đồng bọn của cô ấy cũng lần lượt biến mất."

"Biến mất?" Hạ Tuyết Nặc lặp lại.

"Ừ." Oa Oa gật đầu thật mạnh: "Trở thành người mất họ tên."

Cái "biến mất" này không phải "biến mất" kia. Hạ Tuyết Nặc bảo búp bê tiếp tục.

"Cuối cùng chỉ còn lại có chị gái nhỏ đó và mấy người khác. Chị gái nhỏ rất tốt, ngày đầu tiên mình tới đã giúp mình, giống như cậu, không hề ghét bỏ mình."

Nói xong, đôi mắt to long lanh chớp chớp, nhìn Hạ Tuyết Nặc như lấy lòng. Mục đích cầu khen ngợi quá rõ ràng, còn kém viết thẳng lên trên mặt.

Hạ Tuyết Nặc thầm nghĩ: Thực ra cũng không phải là như vậy. Chẳng qua, búp bê có thể có nhận thức rõ ràng như vậy đối với mình, cô ngược lại rất giật mình.

Vẫn còn biết mình có thể làm cho người ta rất ghét bỏ.

Hạ Tuyết Nặc không quen lấy lòng người khác, cố ý làm bộ thờ ơ, lạnh lùng nói: "Mời tiếp tục."

"Ồ." Búp bê thất vọng bĩu môi.

"Ngày đó, đề thi rất khó, mình lại là ngày đầu tiên đến, cái gì cũng không hiểu, là chị gái nhỏ bảo mình chép lại bài."

"Lại nói tiếp, cậu ấy thật sự rất lợi hại, cuộc thi còn chưa được một nửa, cô ấy đã làm xong rồi rời đi, trong phòng thi của mình có hai người hẳn là đồng bọn của cậu ấy, cũng rời đi cùng cậu ấy."

"Bọn họ đi rất vội vàng, về sau mình mới biết được, bọn họ hẳn là đi làm chuyện gì đó."

"Chuyện gì?" Hạ Tuyết Nặc có trực giác là chuyện này rất quan trọng.

"Mình không biết." Oa Oa lắc đầu: "Tôi chỉ gặp lại cậu ấy khi mình bước ra khỏi căng tin, khi đó cậu ấy chỉ có một mình, nhưng mặt dính đầy bụi đất, quần áo thì rách nát, như thể đã trải qua một cuộc chạy trốn."

"Sau đó thì sao?"

"Lúc ấy chỉ có một mình cậu ấy thân thiện với mình, sau khi tận mắt chứng kiến nhiều người chết một cách khó hiểu như vậy, mình rất sợ hãi, muốn tìm cậu ấy, nhưng vẻ mặt cậu ấy lại kinh hoảng, hoàn toàn không nhìn thấy mình, mình đành phải lén lút đi theo cậu ấy, sau đó..."

"Mình thấy cậu ấy đi cùng nam sinh đó!"