Chương 4

06

Toàn thân tôi không kiềm được mà run rẩy không ngừng.

Sân thể dục lúc này chẳng khác gì địa ngục.

Những con sâu nhớp nháp cùng những học sinh ngã xuống đất gần như đã tắt thở.

Sinh mệnh vốn tràn đầy tươi sáng ban đầu lại trở thành ổ ấp trứng cho côn trùng.

Tôi cố nén nước mắt và sự sợ hãi lại.

Tống Nghiên đã sớm bật khóc không thành tiếng.

Mạnh Lộ mím chặt môi, cơ thể căng thẳng không nói lời nào.

Những học sinh còn lại dường như đã bị dọa đến choáng váng, lúc đầu còn hét la chói tai, còn bây giờ chỉ còn lại sự trầm mặc đến chết lặng.

Mọi người đều nhận thức rõ được một điều.

Kết cục của việc làm trái lại nguyên tắc cực kỳ kinh khủng.

Toàn bộ các học sinh xét nghiệm ở quầy đầu tiên đều đã chết.

Hiện trường tràn ngập mùi máu và mùi thối rữa.

Bụng tôi quặn lên, không thể nhịn được mà nôn ra.

Lúc này, âm thanh tại đài phát thanh không chút cảm xúc lại vang lên:

"Lần xét nghiệm Covid lần này đã kết thúc. Cảm ơn vì sự hợp tác của các bạn. Bây giờ mời các bạn trở về ký túc xá, nhưng hãy cẩn thận, trên đường trở về vui lòng tham khảo quy tắc đã được đổi mới được cập nhật trên nhóm"

Tôi vừa lôi điện thoại ra đã thấy có thông báo mới.

[Hãy quay lại ký túc xá - ký túc xá là nơi an toàn nhất cho mọi người]

[Vui lòng đeo khẩu trang, bất kể lúc nào cũng không được tháo khẩu trang xuống]

[Thời gian giới hạn ra vào ký túc xá là mười giờ, dì quản lý ký túc xá ghét những người không có ý thức về thời gian, dì ấy sẽ khóa cửa để bạn ở ngoài không thương tiếc. ]

[Nhưng bạn phải biết rằng khuôn viên trường vào ban đêm rất không an toàn, những sinh vật ẩn nấp trong bóng tối như hổ rình mồi theo dõi bạn]

[Từ sân thể dục đến khu ký túc xá là một con đường thẳng tắp, không có ngã ba, nếu gặp ngã ba thì hãy lập tức nhắm mắt lại rồi tiến về phía trước]

[Đừng nhìn lên đèn đường]

[Nếu bạn nghe thấy có ai đó gọi tên mình phía sau, xin đừng quay đầu lại]

[Những người đeo khẩu trang màu xanh là con người. ]

[Nhân viên bảo vệ trong trường mặc đồng phục màu đen, nếu bạn gặp nhân viên bảo vệ mặc đồng phục màu đỏ trên đường, xin vui lòng tìm một nơi an toàn để trốn ngay lập tức]

[Không có mèo con trong trường, xin đừng tin mèo]

Đột nhiên, WeChat của tôi rung lên hai lần.

Tôi vậy mà lại nhận được tin nhắn WeChat từ chính mình.

[Cậu ta không đáng tin cậy! ]

[Đừng tin cậu ta! ]

[Cậu ta không tồn tại! ]

Nhưng giây tiếp theo, ba tin nhắn này đã bị thu hồi.

Tôi nghĩ đến mảnh giấy mà người phụ nữ đưa cho tôi, đầu căng thẳng.

Tống Nghiên và Mạnh Lộ đứng ở hai bên tôi, trông họ vẫn như thường.

Ngay khi tôi đang nhìn Mạnh Lộ, Mạnh Lộ cũng quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi ngay lập tức nhìn chỗ khác, nhạt nhẽo nói chúng ta quay lại ký túc xá đi.

Thời gian hiển thị trên điện thoại là 9h40 tối.

Quãng đường này đi chỉ mất có năm phút, nhưng chúng tôi bước đi rất thận trọng.

Lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy Tống Nghiên kêu lên:

“Các cậu nhìn xem, có thứ gì trên đèn đường kìa?”

Mạnh Lộ theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng tôi lại kiên quyết giữ đầu cô ấy lại.

Trán tôi rịn mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: “Không được ngẩng đầu lên nhìn đèn đường.”

Mạnh Lộ lúc này mới ý thức được, sắc mặt tái nhợt.

Chúng tôi không dám nhìn lên đèn đường.

Lúc này tôi mới cúi đầu nhìn ngón chân.

Ánh đèn đường lờ mờ hắt xuống chân tôi.

Những ánh sáng đó dường như đang di chuyển.

Hơi thở tôi trở nên dồn dập lên.

Bên trong ánh sáng, có vô số bóng ma mấp máy.

Tôi đổ đầy mồ hôi lạnh dời tầm mắt ra chỗ khác.

Lúc này, tôi cảm thấy Tống Nghiên từ từ ghé vào tai tôi, dùng một giọng nói vô cùng quỷ dị nói: “Sao cậu không nhìn đèn đường?”

Tôi quay đầu lại, thấy Tống Nghiên đang trợn mắt ngẩng đầu nhìn lên phía trên.

"Nhìn xem, chúng ta đều bị treo ở trên đó..."

Tôi bất giác rùng mình, muốn từ từ ngẩng đầu lên...

07

Giây tiếp theo.

Tôi bị vỗ mạnh vào vai.

Là Tống Nghiên.

Cô ấy lo lắng nói: “Các cậu vừa đứng yên bất động suốt năm phút đó, mình dùng sức lay cỡ nào các cậu cũng không có phản ứng gì!”

Đã qua được một lúc mà tôi vẫn sợ.

Suýt nữa là nhìn lên đèn đường rồi.

Tôi vừa định đi tiếp.

Có một ngã ba xuất hiện ở phía trước.

[Từ sân thể dục đến khu ký túc xá là một con đường thẳng tắp, không có ngã ba]

Hai lối rẽ đều dẫn đến bóng tối vô tận.

Không thể nhìn thấy điểm cuối.

Nhưng tôi có một cảm giác.

Nơi tối tăm dường như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang ẩn nấp.

“Mau nhắm mắt lại.”

Nói xong tôi nhắm mắt lại, dựa vào quán tính mà bước về phía trước.

Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy Mạnh Lộ la lên: “Chúng ta đã đến ký túc xá rồi, các cậu có thể mở mắt!”

Tôi vừa định mở mắt ra thì phát hiện có gì đó không đúng.

Xung quanh có rất nhiều người cùng trở về ký túc xá.

Nếu thực sự đến cửa tòa ký túc xá, chắc chắn có thể nghe thấy tiếng máy ra vào ký túc xá quét mặt thành công.

Nhưng vào lúc này, xung quanh lại là một sự yên tĩnh chết chóc.

Tất cả những gì tôi có thể nghe thấy là tiếng tim mình đập điên cuồng.

Tôi liếʍ môi khô khốc: “Đến thật rồi sao?”

Tống Nghiên: “Đến thật rồi, Niệm Niệm, mau vào đi, sắp mười giờ rồi!”

Tống Nghiên và Mạnh Lộ lo lắng thúc giục tôi.

Tôi mím môi, không mở mắt mà tiếp tục bước đi.

"Niệm Niệm, cậu đi đâu vậy? Sao cậu vẫn muốn đi tiếp?"

Tôi nghe thấy tiếng họ hét lên.

“Tô Niệm, dừng lại.”

“Mở mắt ra đi, Tô Niệm.”

Lúc đầu họ vẫn có thể duy trì giọng nói của người bình thường.

Nhưng theo từng bước về phía trước của tôi, âm thanh kia càng ngày càng trộn lẫn ác ý mà phát ra.

Có vẻ như đó là một loại động vật nào đó đang cố tình bắt chước giọng nói của con người.

Trán tôi chảy đầy mồ hôi lạnh.

Sau khi đi bộ không biết bao lâu, cuối cùng tôi cũng nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của những người khác.

Lúc này, tôi biết rằng tôi đã trở lại con đường bình thường.

Tôi hít một hơi thật sâu, mở mắt ra.

Quả nhiên, tôi đã trở lại con đường bình thường.

Tống Nghiên và Mạnh Lộ đang ở bên cạnh tôi.

Lúc này tôi mới dám thả lỏng một chút.

Vẫn còn vài trăm mét nữa mới đến tòa ký túc xá.

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng mèo kêu.

Nó phát ra từ bãi cỏ gần đó.

[Không có mèo trong trường, xin đừng tin mèo]

Tôi nhớ rõ quy tắc này.

Nhưng có một giọng nói mê hoặc tâm trí tôi nói:

Đi vuốt ve mèo đi, ai có thể từ chối một bé mèo con chứ?

Tôi bước vào bãi cỏ một cách mất kiểm soát.

Lúc này, có một nữ sinh bước vào bãi cỏ nhanh hơn tôi một bước.

Tôi lại nghe tiếng mèo kêu.

Nhưng lần này tôi nghe rõ.

Đó hoàn toàn không phải là tiếng mèo kêu.

Đó là một giọng nói the thé bắt chước tiếng mèo kêu.

“Đừng đi qua đó!”

Tôi lo lắng muốn tới ngăn nữ sinh kia lại.

Nhưng đã quá trễ rồi.

Bóng dáng cô ấy biến mất trong bụi cỏ.

Trong bụi cỏ tràn ngập sự yên tĩnh chết chóc.

Tôi chết trân nhìn chằm chằm vào bụi cỏ.

Chẳng mấy chốc, đầu của cô gái ló ra từ phía bên trong.

Tôi dựng hết cả tóc gáy.

Đầu của cô gái xuất hiện trên thân một con mèo, còn kêu meo meo lanh lảnh với tôi.

Nhưng trong đôi mắt đó lại chất chứa nỗi sợ hãi và máu.

Tim tôi đập thình thịch, không đành lòng quay đi, nghiến răng nghiến lợi tiếp tục đi về ký túc xá.

Đi được một hồi, tôi vẫn luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.

Từ khóe mắt tôi thoáng thấy một màu đỏ.

Toàn bộ đầu tôi gần như nổ tung ngay lập tức.

Tôi nắm lấy tay Tống Nghiên.

Tống Nghiên vẫn còn ngốc đến mức không biết gì cả.

Tôi không dấu vết mà cách xa Mạnh Lộ một chút.

Không biết Mạnh Lộ đã đeo khẩu trang đỏ từ lúc nào.

[Những người đeo khẩu trang xanh là con người. ]

Tông Nghiên cũng nhận thấy có điều gì đó không đúng.

Cô run rẩy nói: "Mạnh...Mạnh, khẩu trang của cậu..."

Mạnh Lộ ngẩn người.

Cậu ta cúi đầu, liếc nhìn màu sắc của chiếc khẩu trang, lẩm bẩm: "Từ khi nào nhỉ? Mình quên mất, hình như vừa rồi có người bảo đổi khẩu trang, nên mình đã đổi cho bạn đó rồi."

Mạnh Lộ nói xong, giọng nói dần trở nên u ám hơn.

Cậu ta tháo khẩu trang của mình xuống.

Nhưng chiếc khẩu trang dường như dính chặt vào mặt, dù thế nào cũng không thể tháo ra được.

Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng da thịt bị xé rách.

Khẩu trang đột ngột bị Mạnh Lộ dùng sức kéo ra.

Cậu ta đưa chiếc mặt nạ cho tôi, lạnh lùng hỏi: “Cậu có muốn đổi khẩu trang với mình không?”

Đồng tử tôi chợt co rút lại.

Thứ trên tay cậu ta nào phải khẩu trang?

Đó rõ ràng là da mặt của chính Mạnh Lộ.