Chương 3

Chúng tôi dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến sân thể dục của trường.

Ngực tôi phập phồng dữ dội, Tống Nghiên cũng há to miệng thở hổn hển.

Mạnh Lộ chỉ hơi thở dốc chút, dù sao cô ấy cũng là sinh viên thể thao.

Đã có một hàng dài người đứng xếp hàng ở sân thể dục.

Đếm từ trái sang phải, có bốn quầy xét nghiệm.

Ba quầy xét nghiệm đầu tiên đã xếp đầy người, chỉ có quầy cuối cùng là trống trơn.

Nhân viên tại quầy xét nghiệm cuối cùng là một phụ nữ có mái tóc rất dài.

Cô ta cúi đầu xuống nên không nhìn thấy mặt, ngón tay đặt trên mặt bàn phát ra tiếng gõ.

Người phụ nữ này làm cho người ta có cảm giác vô cùng u ám.

Tất cả mọi đều không hẹn mà không đến quầy xét nghiệm thứ tư.

Tôi thử đếm số người và phát hiện thấy hai quầy xét nghiệm ở giữa đều đã xếp đủ 20 người, chỉ có quầy thứ nhất vừa vặn còn thừa đúng ba chỗ trống.

Mạnh Lộ: "Chúng ta đi xếp hàng đi."

Lúc này, tôi hơi do dự nói: "Làm sao biết được cái nào là quầy cuối cùng? Nếu tính từ trái sang phải, quầy ngoài cùng bên phải đúng là quầy cuối cùng, nhưng nếu thứ tự từ phải sang trái thì sao?"

Như vậy thì quầy thứ tư sẽ thành quầy đầu tiên.

Thời gian xếp hàng tiến hành xét nghiệm chỉ còn nửa phút.

Chúng tôi phải đưa ra quyết định.

Là quầy thứ nhất hay quầy thứ tư.

Cả Tống Nghiên và Mạnh Lộ đều mang ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía tôi.

Lưng tôi căng thẳng, tôi nghiến răng và nhìn chằm chằm vào hàng.

Từng người trong hàng đều đang tiến lên một cách có trật tự.

20 giây.

15 giây.

Mồ hôi lạnh túa ra trên chóp mũi của tôi.

Tôi có thể cảm nhận được, thời gian càng trôi đi thì một cảm giác lạnh lẽo và nhớp nháp bắt đầu bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi.

Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.

Có vài giọng nam nữ thì thầm bên tai tôi.

Năm giây.

Một tiếng sét vụt ngang trời.

Lúc này, đèn trên sân thể dục hình như đột ngột có vấn đề.

Trong nháy mắt, toàn bộ sân chìm trong bóng tối.

Có những tiếng hét chói tai ngắn ngủi vang lên xung quanh.

Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy sự khác thường.

Ánh sáng trên sân thể dục nhanh chóng trở lại bình thường.

“Cái thứ tư!”

Tôi hét lớn một tiếng rồi chạy đến quầy xét nghiệm thứ tư.

Tống Nghiên và Mạnh Lộ theo sát tôi.

Những học sinh khác nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên.

"Này, không phải nói đừng đến quầy xét nghiệm thứ tư sao!"

"Quầy thứ nhất còn trống kìa!"

"Cậu không thấy nhân viên ở quầy thứ tư trông rất đáng sợ sao?"

Trong đoàn người đang xếp hàng có người có lòng tốt nhắc nhở.

Tôi phớt lờ họ.

Vào giây cuối cùng, ba chúng tôi đã đứng ở quầy xét nghiệm thứ tư.

Tiếng gõ bàn của người phụ nữ kia dừng lại.

Thành thật mà nói thì khi đối mặt với người phụ nữ này ở khoảng cách gần, toàn thân tôi không nhịn được mà không ngừng run rẩy.

Mái tóc của người phụ nữ dường như đã lâu ngày không được chải, nó rối tung cả lên.

Điều kỳ lạ nhất chính là cô ta không có móng tay.

*Bị cùi móng trong truyền thuyết đây sao :))))

Tôi cảm thấy một sự sợ hãi không nói nên lời.

Tôi thậm chí còn nghĩ, có phải ngay từ đầu mình đã quyết định sai?

“Há miệng.”

Giọng của người phụ nữ cực kỳ khàn khàn khó nghe.

Lòng tôi run sợ nhưng vẫn há miệng ra.

Cũng may là quá trình xét nghiệm diễn ra rất suôn sẻ.

Khi tôi chuẩn bị rời đi, người phụ nữ đột nhiên nắm chặt lấy tay tôi.

Lúc này, người phụ nữ từ từ ngẩng đầu lên.

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.

Đó là một khuôn mặt không có bất kỳ lớp da nào.

Các cơ lộ ra dường như được bao phủ bởi một lớp chất nhầy.

Ánh mắt của người phụ nữ dán chặt vào tôi.

Trái tim tôi đập mạnh.

Giây tiếp theo, cô ấy buông tay tôi ra.

Trong lòng bàn tay của tôi có thêm một giấy ghi chú.

Tôi vô thức siết chặt tờ giấy.

“Người tiếp theo.”

Người phụ nữ lại cúi đầu.

Chúng tôi đã thuận lợi hoàn thành việc xét nghiệm.

Tôi cẩn thận mở giấy ghi chú ra.

Khi thấy rõ nội dung trên mảnh giấy, đồng tử của tôi khẽ co rụt lại.

Lại một tia sét đánh xuống nữa.

Trên tờ giấy ghi chú viết

Một trong những người bạn cùng phòng của bạn là giả.

Hãy cẩn thận với cô ấy.

Cô ấy đã bị nhiễm bệnh rồi.

Tôi cảm thấy ớn lạnh hết cả sống lưng.

Tôi quay đầu lại nhìn hai người bạn cùng phòng đang đứng phía sau, chìm trong suy nghĩ.

Tống Nghiên nhỏ giọng tò mò hỏi tôi: “Niệm Niệm, sao cậu biết đây là quầy xét nghiệm đúng?”

Mắt tôi chuyển đến quầy xét nghiệm đầu tiên, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay.

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi giải thích: “Các cậu còn nhớ lần mất điện ngắn ngủi vừa rồi không?”

Tống Nghiên và Mạnh Lộ gật đầu.

Lúc đó, sau khi sân thể dục bị mất điện, mình không thể nhìn rõ mặt mọi người.

Nhưng mình lại có thể nhìn rõ khuôn mặt của một người.

Khuôn mặt của nhân viên tại quầy thứ nhất hơi sáng lên.

Đây chắc chắn không phải là người bình thường rồi.

Sau khi nghe những gì tôi nói, Tống Nghiên sợ hãi nói: "Mình nổi hết cả da gà rồi."

Mạnh Lộ: "Vậy những người xếp hàng sai này ..."

Tôi không trả lời.

Lúc này dị biến đã xảy ra.

Một nam sinh vừa hoàn thành xét nghiệm tại quầy đầu tiên đột nhiên đỏ mặt, bóp chặt cổ họng và phát ra tiếng xì xì.

Ngay sau đó, cậu ta lập tức nôn thốc nôn tháo.

Mọi người xung quanh sợ hãi phát ra tiếng hít khí lạnh.

Trong bãi nôn của cậu nam sinh kia.

Đầy những con sâu đang quằn quại.

Phía ngoài của những con sâu này được bao phủ bởi một lớp chất nhầy màu nâu nhạt.

Những con sâu bò quằn quại trên mặt đất, một số chui vào cống, một số bị học sinh hoảng loạn giẫm chết.

Thật khó để tưởng tượng rằng thứ này được phun ra từ miệng của mọi người.

Một mùi tanh tưởi vô cùng khó chịu tràn ngập khắp sân thể dục.

Tôi đã ngửi thấy mùi đó một lần.

Dạo trước tôi có làʍ t̠ìиɦ nguyện viên, cứ cách ba ngày tôi sẽ đi chăm sóc một người già neo đơn một lần.

Nhưng có lần, vì phải thi nên tôi đã xin nghỉ một tuần.

Khi tôi thi xong và đến nhà người kia.

Có một mùi tanh tưởi hôi thối nồng nặc truyền đến.

Người già đó đã chết được năm ngày.

Trên thi thể bị bao phủ bới đầy giòi bọ.

Mùi mà bây giờ tôi ngửi thấy có mùi giống hệt lúc đó.

Tôi cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Những con sâu này chính là những con tôi đã thấy trong đèn trên trần nhà.

Những con sâu kỳ quái chưa thấy bao giờ.

“Ngứa… ngứa quá!”

Nam sinh kia dùng sức gãi lên da mình.

Da mặt cậu ta dần xuất hiện những vết sưng tấy.

Cậu ta liên tục dùng tay gãi những vết sưng tấy này.

Nơi bị sưng phồng lên và xẹp xuống như có thứ gì đó đang di chuyển bên trong.

Da đầu tôi tê dại.

“Ngứa…”

Cậu ta gãi càng lúc càng mạnh.

Ngay sau đó

Phụt.

Như tiếng trái cây đã quá chín và vỡ ra.

Một hỗn hợp mủ hòa cùng máu tươi bắn tung tóe.

Mọi người đều bị dọa đến choáng váng.

Những con sâu đó trườn ra khỏi mặt cậu nam sinh kia.

Thậm chí có cả những con sâu đang mấp máy chui ra từ mắt.

Cậu ta không chết ngay lập tức.

Cậu ta vẫn còn sống.

Nhưng rõ ràng là đang vô cùng đau đớn, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh.

Chỉ có l*иg ngực phập phồng lên xuống.

Cảnh tượng kinh hoàng này khiến nhiều người sợ hãi đến mức phải hét lên.

Tống Nghiên rít lên một tiếng rồi lập tức nhảy đến bên người tôi.

Cô ấy nắm tay tôi thật chặt.

Tay Tống Nghiên toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, cảm giác vừa lạnh vừa nhớp nháp.

Mạnh Lộ cũng không khá hơn bao nhiêu, sắc mặt cô ấy trắng bệch như tờ giấy.

Cơ thể cường tráng hơn nữ sinh bình thường đang khẽ run lên.

Rất nhanh sau đó cũng có người đau khổ bắt đầu gãi mặt mình.

Triệu chứng của họ hoàn toàn giống với triệu chứng của nam sinh đã chết.

Trong đó có một nam sinh có triệu chứng nhẹ hơn đã tức giận vọt đến chỗ nhân viên.

“Vừa rồi lúc xét nghiệm cho chúng tôi, các người đã làm gì!”

Nhưng rất nhanh cậu ta liền phát hiện có chỗ không đúng.

Những chiếc tăm bông y tế được gói vô số hạt trong suốt trông giống như trứng côn trùng.

Cậu cảm thấy cổ họng mình như bị thứ gì đó chặn lại.

Trước khi chết, cuối cùng cậu ta cũng nhìn rõ khuôn mặt của nhân viên.

Đó hoàn toàn không phải là một khuôn mặt.

Là đống sâu mấp máy tạo thành một gương mặt.

Trước khi chết, trong đầu cậu ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Tại sao cậu ta không phát hiện ra ngay từ đầu ...?