Chương 49: Túy Tiên Lâu

Editor: Ái Tuyết

Trước ngày cửa hàng Khấu Thị Lương Du khai trương, Khấu Nam Trúc dẫn theo Bối Bác Văn bái phỏng mấy nhà tửu lâu cùng quán ăn trên Vạn Thạch trấn.

Trong nhã gian Túy Tiên Lâu.

Chưởng quầy cùng Khấu Nam Trúc, Bối Bác Văn ba người mặt đối mặt ngồi đối diện nhau.

Trên bàn bày một cái bình nhỏ, bên trong đúng là dầu mè. Chưởng quầy cách chai cũng có thể ngửi được mùi hương bên trong.

“Vị nương tử này, dầu mè này ngươi bán thế nào?”

“Chưởng quầy, trước đừng gấp, ngươi có thể ăn thử một chút đồ ăn có bỏ thêm dầu mè và không bỏ thêm xem có gì khác biệt?”

Lời này nói đúng tâm ý người nghe, rốt cuộc thì ngửi được mùi thơm, nhưng vào miệng cũng không chắc sẽ ăn ngon.

“Vậy phiền toái mượn phòng bếp một chút.”

Chưởng quầy dẫn đường đi phía trước, Khấu Nam Trúc cùng Bối Bác Văn đi theo phía sau.

Túy Tiên Lâu không hổ là tửu lâu lớn nhất trấn, diện tích sau bếp cũng rất khả quan, bên trong có năm đầu bếp đang bận việc, còn có không ít hạ nhân đang giúp việc bếp núc lẫn trợ thủ đứng bên cạnh.

“Chưởng quầy, ngài sao lại tới đây.” Người trong phòng bếp bận việc, nhấc đầu vừa thấy chưởng quầy, sôi nổi dừng việc trong tay đi lại chào hỏi.

Chưởng quầy xua xua tay, ý bảo các nàng không cần để ý tới bà. Sau đó hô lớn với một đầu bếp bên trong: “Vạn Tam ngươi lại đây, những người khác lo bận chuyện các ngươi đi.”

Chưởng quầy gọi Vạn Tam đến trước mặt, để nàng ta làm trợ thủ cho Bối Bác Văn, Khấu Nam Trúc cũng không cự tuyệt.

Nàng đương nhiên thấy chưởng quầy đưa mắt ra hiệu cho Vạn Tam, Vạn Tam phỏng chừng là tâm phúc chưởng quầy, để nàng ta làm trợ thủ cho Bối Bác Văn là thứ yếu, mục đích chân chính phỏng chừng là muốn nhìn Bối Bác Văn nấu cơm có chỗ nào khác biệt hay không.

Bất quá các nàng tới bán dầu mè, cho nên chỉ làm một món rau dưa trộn đơn giản nhất, cùng với đầu bếp Túy Tiên Lâu làm không có gì khác nhau lắm, thậm chí so với Túy Tiên Lâu càng thêm đơn giản. Bất quá món ăn được làm thành hai dĩa, thêm dầu mè và không có thêm dầu mè.

Trên mặt Vạn Tam bất động thanh sắc, trong lòng lại thấy khó hiểu.

Không rõ hai người này có cái gì lại làm chưởng quầy coi trọng, thậm chí để nàng ta đến mình trợ thủ (giám sát). Bất quá chờ đến khi Bối Bác Văn đem đồ ăn làm xong, khoảng khắc đổ dầu mè vào, cái mũi nàng ta nhạy bén ngửi được hương vị không giống bình thường.

“Đây là cái gì?” Vạn Tam chỉ vào bình nhỏ trên tay Bối Bác Văn.

“Đây là dầu mè. Từ hạt mè chế biến thành dầu gia vị.” Vạn Tam làm đầu bếp lâu như vậy, cũng là đầu bếp số một số hai ở Túy Tiên Lâu, tất nhiên là người biết nhìn hàng, ánh mắt nàng ta nhìn cái bình nhỏ kia lặng yên nổi lên lửa nóng.

“Tốt rồi, chưởng quầy cùng Vạn đầu bếp nếm thử đi.” Không có làm món ăn phức tạp, cho nên không mất bao nhiêu thời gian đã làm thành hai dĩa đồ ăn.

Bối Bác Văn gắt gao nhìn chằm chằm động tác hạ đũa của hai người, biểu tình trên mặt thoáng khẩn trương.

Đây là một bước quan trong để thê chủ mở rộng cửa hàng, hắn sợ bản thân phạm sai lầm vào lúc này. Nhưng Khấu Nam Trúc lại không lo lắng chút nào, còn vỗ vỗ tay Bối Bác Văn an ủi.

Trù nghệ Bối Bác Văn ra sao nàng đã thấy qua, hơn nữa có thêm dầu mè vào bên trong, hai người bọn họ không có khả năng không thích ăn.

Quả nhiên, hai người kia vừa ăn một ngụm, ánh mắt đều sáng rực.

Ngay sau đó liền nhìn thấy động tác gắp thức ăn của chưởng quầy cùng Vạn đầu bếp càng lúc càng nhanh. Hành động này cũng khiến tâm Bối Bác Văn hoàn toàn thả lỏng. Thẳng đến khi dĩa đồ ăn có bỏ thêm dầu mè đã hết sạch nhìn thấy đáy, Túy Tiên Lâu chưởng quầy mới khụ một tiếng buông đũa xuống.

“Khấu nương tử, dầu mè của ngươi thật sự là rất mỹ vị. không bằng chúng ta dời bước đến nhã gian chậm rãi nói chuyện?”

Túy Tiên Lâu tuy rằng là tửu lâu lớn nhất Vạn Thạch, nhưng cũng không đại biểu cho chuyện không có đối thủ cạnh tranh, nếu có dầu mè này mà nói, sinh ý nhà mình tất nhiên sẽ nâng cao lên một bước.

Chưởng quầy Túy Tiên Lâu lúc này còn cảm giác được dư vị trong miệng, dầu mè này thật đúng là thứ tốt a.

“Khấu nương tử, không biết dầu mè này ngươi đã giới thiệu qua mấy nhà, có bán cho tửu lâu hay quán ăn nào khác chưa?” Ánh mắt chưởng quầy Túy Tiên Lâu vừa chuyển, đáy lòng đánh lên bàn tính nhỏ.

“Trước mắt, nhà các ngươi là nhà đầu tiên.”

Biểu tình trên mặt chưởng quầy Túy Tiên Lâu nhẹ nhàng hơn vài phần.

“Không biết dầu mè này Khấu nương tử ngươi bán với giá bao nhiêu?”

“70 văn một lít.”

70 văn một lít, so với giá mà bà dự tính còn thấp hơn, trong lòng không khỏi đối với Khấu nương tử trước mắt này nhiều hơn vài phần sâu xa. Khấu nương tử này sợ là cũng không biết giá trị dầu mè trong tay nàng ra sao đi.

Thế nhưng lại bán với giá tiện nghi như vậy, dầu mè này nếu Túy Tiên Lâu thu vào và tự bán ra giá cả có thể tăng lên không ít, lúc đó sợ là cả Vạn Thạch trấn này không có một nhà nào có thể so cùng với Túy Tiên Lâu.

Khấu Nam Trúc thực tế cũng nghĩ tới chuyện bán giá cao, nhưng nếu bán giá cao thì chỉ có số lượng nhỏ người tới mua, hàng hóa nàng lúc đó rất khả năng sẽ ế hàng.

Huống hồ hiện tại người ở Nữ Tôn Quốc còn không biết thực vật cũng có thể ép ra dầu, nhưng một khi nàng đưa dầu mè cùng dầu đậu phộng ra thị trường, dân chúng tất nhiên sẽ biết.

Thế giới to lớn, nhân sĩ tài ba cũng không ít, nói không chừng ngày nào đó sẽ có người nghiên cứu ra phương pháp ép dầu.

Một khi có người bán giá thấp, sản phẩm của nàng rất có khả năng bị ảnh hưởng và không còn bán ra được.

Nhưng nếu hiện tại định giá ra, nàng không những có rất nhiều lợi nhuận, còn có thể để cho mọi người đều có thể ăn được.

Đạo lý "Tham nhiều nuốt không trôi" Khấu Nam Trúc vẫn biết rõ.

“Vậy Khấu nương tử trừ bỏ ngươi ra còn người nào biết chế biến dầu mè này không?” Chưởng quầy Túy Tiên Lâu lại hỏi.

Khấu Nam Trúc nhìn chưởng quầy đối diện, đầy mắt bà ta toàn là giảo hoạt và tính kế, điển hình của một thương nhân. Lúc này nghiễm nhiên lại đánh chủ ý lên cách chế biến dầu mè.

“Dầu mè chỉ có ta biết chế biến, nhưng thế thì sao... Ta sẽ không bán phương pháp chế biến. Nếu ngươi đánh chủ ý lên phương pháp, vậy thứ cho ta không thể bán cho ngươi, hơn nữa về sau Túy Tiên Lâu này của ngươi cũng đừng nghĩ mua được một giọt dầu mè nào ở chỗ chúng ta.”

Chưởng quầy Túy Tiên Lâu bị chọc trúng tâm tư, có chút ngượng ngùng cười cười.

“Khấu nương tử, ngươi đừng nóng giận. Nếu không bán phương pháp, vậy trên tay Khấu nương tử có bao nhiêu dầu mè, Túy Tiên Lâu chúng ta mua toàn bộ.”

Chưởng quầy Túy Tiên Lâu thấy ngữ khí Khấu Nam Trúc không cho phép cự tuyệt, lui một bước hỏi sang vấn đề khác. Đỡ phải đắc tội Khấu Nam Trúc lại làm nàng đem đồ vật bán cho đối thủ cạnh tranh thì mất nhiều hơn được.

“Chưởng quầy, chúng ta trước khi tới Túy Tiên Cư ngươi cũng không tính toán cung ứng hàng hoá cho một mình nhà ngươi, hơn nữa hàng hóa của ta, một nhà các ngươi nuốt cũng không hết.”

Sắc mặt chưởng quầy Túy Tiên Cư phút chốc khó coi, tươi cười suýt chút không giữ được nữa. Bà ta làm chưởng quầy Túy Tiên Cư nhiều năm, không ít quý tộc, phú thương muốn tạo quan hệ tốt với bà, nguyên nhân chỉ vì có thể giữ được một nhã gian ở Túy Tiên Cư. Làm chưởng quầy lâu như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác nói chuyện không khách khí như thế.

Bối Bác Văn biết thê chủ có thực lực cùng tự tin cho nên không muốn xem bất luận sắc mặt kẻ nào, nhưng như vậy cũng khó tránh khỏi chọc phải những phiền toái không cần thiết, vội vàng lên tiếng hoà giải.

“Chưởng quầy, ngài đừng vội. Là như thế này, dầu mè này thực tế là hàng hoá ở cửa hàng Khấu Thị Lương Du chúng ta bán. Nhưng mà a, trước kia chưa có ai bán dầu mè, sợ hãi mọi người không rõ, cho nên hôm nay mới đem tới tuyên truyền ra bên ngoài.

Thanh danh Túy Tiên Cư vang dội ở Vạn Thạch trấn, cũng vì thế cho nên chúng ta mới đem dầu mè đến Túy Tiên Cư tuyên truyền đầu tiên a.

Bất quá, chúng ta mở cửa hàng lương du a, tất nhiên sẽ không có khả năng chỉ làm sinh ý với một nhà. Nhưng mà, chỉ cần người của Túy Tiên Cư tới Khấu Thị Lương Du chúng ta mua, chúng ta nhất định sẽ bán giá ưu đãi cho ngài.”

Bản thân Bối Bác Văn là người dịu dàng, hiện giờ ôn tồn giải thích, sắc mặt chưởng quầy Túy Tiên Cư cũng đã hòa hoãn không ít.

Hết chương 49